Chương 425:
“Tôi bảo đảm với bà, tuyệt đối không sai, tuy rằng Lưu chủ nhiệm là bác sĩ Tây y, nhưng ở phương ‹ diện nghiên cứu đối với trung y thì cũng có sự hiểu biết rất sâu sắc, cái tờ phương án trị liệu tâm đắc đó cũng là từ của cô ấy mà ra.” Sử phó viện trưởng nói một cách đầy sự cam đoan.
“Lưu chủ nhiệm, tôi hỏi cô, có phải cô đã thực sự viết phác đồ điều trị trượt đốt sông thắt lưng và nứt đốt sống lưng không?” Đậu Lão nói có chút nghỉ ngờ, bà ta mới không tin Lưu Cân ồn về mọi mặt của Trung y lẫn Tây y, Tây y bà tạ không biệt, nhưng Trung y thì bà hiểu rõ nhất, lầy sự huyền diệu và uyên bác của Trung y, nêu mà không có sự tập trung đây đủ vào nó, thì căn bản không có khả năng có được thành tựu, có rất nhiều người chỉ học có mười năm mà cũng chưa có học xong.
“Không sai, Đậu Lão, đúng thật là tôi việt.” Lưu Cần nghe đến vẫn đè này liền cảm thầy có chút không yên, nhưng mà vẻ mặt vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, nhẹ nhàng lây tay vén vén tóc đề giảm bớt sự căng thẳng của bản thân.
“Thế thì cho tôi hỏi, cái gọi là “so voi hóa voi” mà cô nhắc đên trong Âm Dương Ngũ Hành trong cơ thê con người là cái gì vậy?”
Đậu Lão chắp hai tay ở phía sau, không nhanh không chậm nói.
Sắc mặt của Lưu (Sim \ trong nháy mắt biến đối, có chút bói rối nhìn liệc lấy Mao Ức An cùng với Sử phó viện trưởng một cái.
“Đậu Lão hỏi thì cô trả lời đi, cô nhìn chúng tôi làm cái gì!”
Mao Ức An cau mày nói một cách không vui.
“Lưu chủ nhiệm, đừng căng thăng quá, Đậu Lão hỏi cô cái gì thì cô trả lời cái đó, Đậu Lão đây là đang giúp cô kiểm tra sơ sót.” Sử phó viện trưởng nhanh đi an ủi ñ# Cần một tiêng, bởi vì ý thức được ban đầu là gây chuyện, cho nên đến lúc này anh ta còn không nhận ra điều đó là không đúng.
“Lưu chủ nhiệm, trả lời tôi đi, cái mà cô nói “so voi hóa voi” là có ý gì đây?”
Đậu Lão nhăn mi lại hỏi lần nữa.
“Đậu Lão này, cái tờ tâm đắc này tôi viết lâu lắm rồi, bây giờ tôi có chút quên rồi.”
Lưu Cần cúi đầu, nói một cách ấp a ấp úng: “Nếu không thì bà cho tôi xem lại chút được Không?”
“Lưu chủ nhiệm! Cái điều đơn giản như “so voi hóa voi” này mà cô còn nhìn cái gì chứ, cái này không phải là nguyên lý cơ bản nhất của Trung y à?
Sử phó viện trưởng cau mày lại gấp.
gáp ‘hồi, không hiểu là Lưu Cần bị cái gì vậy, sao mà cả điều cơ bản nhất cũng quên luôn là sao.
“Ói, đúng, tại nãy tôi căng thẳng quá nên là không có nghĩ ra được.”
Lưu Cân ừng ực nuốt nước miệng, trái tim dựng lên cô họng, cô nén lại sự hoảng loạn nói: “Tôi cũng không biết vì cải gì mà nhìn thấy Đậu Lão thì lập tức thây khẩn kudiid”
“Cô không cần phải khẩn trương.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!