Bên trong ngồi ba người, hai nữ một nam.
Ngồi ở giữa là một quý bà sang trọng có khuôn mặt rất đẹp, nhìn có chút giống Lâm Thanh Hà, khỏi cần suy nghĩ, đây nhất định là Đàm Mỹ Tiên, mẹ của Lâm Thanh Hà.
Ngồi ở bên tay trái bà ta là một người đàn ông trẻ tuổi sáng sủa đẹp trai, cũng chính là Vương Chí Kiên mà Lâm Thanh Hà nói lúc trước, anh ta mặc một bộ đồ vest màu đen thẳng thớm, ánh mắt lộ ra vẻ tự tin.
Anh ta lơ đãng liếc nhìn Trần Gia Bảo một cái, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét đồng thời cũng không che giấu sự khinh miệt của mình.
Còn người còn lại là người Trần Gia Bảo không ngờ đến, đó chính là Chu Linh Hoa, tâm trạng của cô ta có vẻ rất tốt, toàn thân toát lên vẻ quyến rũ.
Trần Gia Bảo lặng yên không tiếng động nở một nụ cười đểu với cô ta.
Trong lòng Chu Linh Hoa run lên, nhớ tới sự kiện nóng bỏng lần trước trong phòng riêng của quán rượu, khuôn mặt đỏ lên, ánh mắt long lanh, quyến rũ liếc anh một cái, ngay sau đó thu hồi mọi biểu tình, khôi phục sự cao ngạo lúc trước, còn hừ một tiếng, thật giống như vốn dĩ đã xem thường Trần Gia Bảo vậy.
Ngay cả Trần Gia Bảo cũng không thể không thừa nhận, kỹ thuật diễn của Chu Linh Hoa thật sự là quá giỏi.
“Mẹ, anh ấy chính là anh Bảo, lần trước con bị người ta đe dọa, chính anh Bảo đã cứu con.” Lâm Thanh Hà kéo tay Trần Gia Bảo, tự hào giới thiệu.
Trần Gia Bảo cười nói: “Chào cô, con là Trần Gia Bảo, cô kêu con Gia Bảo là được ạ.”
Đàm Mỹ Tiên nhìn anh từ trên xuống dưới, âm thầm cau mày.
Mặc dù Trần Gia Bảo cũng coi như là đẹp trai, nhưng vấn đề là cả người nhìn qua có vẻ uể oải không phấn chấn, một chút tự tin cũng không có, đừng nói là so với Vương Chí Kiên, ngay cả để làm phương án dự bị cũng không được, người như vậy, căn bản là không xứng với nhà họ Lâm.
Xem ra, hôm nay tới đây là một quyết định chính xác, phải thừa dịp còn sớm để Thanh Hà từ bỏ ý định mới được.
Nghĩ tới đây, Đàm Mỹ Tiên rất khách khí cười nói: “Cảm ơn cậu lần trước đã cứu Thanh Hà, cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ báo đáp cậu.”
Mặc dù là rất khách khí, nhưng là sự xa cách và cả hời hợt đều rất rõ ràng, mặc dù Trần Gia Bảo cứu Lâm Thanh Hà, nhưng là chuyện nào ra chuyện đó, Đàm Mỹ Tiên cũng không muốn có quan hệ gì nhiều với Trần Gia Bảo.
Giữa hai lông mày Lâm Thanh Hà hiện lên vẻ ưu sầu, cái miệng nhỏ nhắn chu lên nói: “Mẹ, mẹ nói gì vậy, không cần phải khách sáo với anh Bảo như vậy.”
Trần Gia Bảo khẽ mỉm cười, ngồi ở bên cạnh Chu Linh Hoa, Chu Linh Hoa lặng lẽ liếc anh ta một cái.
Trên bàn đặt rất nhiều thức ăn, sắc hương đều có đủ, Trần Gia Bảo sáng sớm chưa ăn cơm, cũng không khách khí, trực tiếp ngồi ăn.
Đàm Mỹ Tiên âm thầm cau mày, ngoắc tay nói: “Thanh Hà mau tới đây ngồi ở bên cạnh Chí Kiên đi, Chí Kiên là thanh niên tài giỏi đẹp trai hiếm có đấy, hai người trò chuyện với nhau đi, học hỏi Chí Kiên một chút.”
Rất rõ ràng, ở trong mắt Đàm Mỹ Tiên, Vương Chí Kiên mới là con rể mà bà ta vừa ý.
Vương Chí Kiên âm thầm đắc ý, cậu ta là con nhà giàu, bản thân cũng đủ ưu tú, vốn dĩ không phải cái loại nghèo rớt mồng tơi như Trần Gia Bảo có thể so sánh, chỉ cần nhìn là biết phải chọn ai.
Lâm Thanh Hà cắn môi dưới khẽ lắc đầu, ngồi ở bên phải Trần Gia Bảo.
Nhìn Trần Gia Bảo ngồi giữa hai người đẹp, trong mắt Vương Chí Kiên chợt lóe lên vẻ ghen tị.
“Cô ơi, Thanh Hà nhìn ở ngoài đẹp hơn hẳn trong hình, quả nhiên là mẹ nào con nấy, chỉ có người vừa đẹp lại vừa giỏi như cô mới có thể sinh được người vừa đẹp người đẹp nết như Thanh Hà thôi ạ.” Vương Chí Kiên tâng bốc nói.
Chân mày của Đàm Mỹ Tiên giãn ra, càng nhìn càng cảm thấy Vương Chí Kiên càng thuận mắt, lại so sánh với Trần Gia Bảo đang ngồi bên cạnh, sau khi ngồi xuống liền tự mình ăn cơm, một chút lễ phép cơ bản cũng không có, vốn dĩ là không biết điều.
Chu Linh Hoa âm thầm cười nhạo Đàm Mỹ Tiên có mắt không tròng.
Ngay cả Tưởng Đức Lâm ở trước mặt Trần Gia Bảo cũng đều ngoan như cún vậy, Vương Chí Kiên so ra còn không bằng một góc Tưởng Đức Lâm!
Đàm Mỹ Tiên lại không chọn một người ưu tú như Trần Gia Bảo làm con rể, còn trái lại vừa ý Vương Chí Kiên.
Hừ hừ, có một ngày bà ta sẽ hối hận.
Nghĩ tới đây, trong mắt Chu Linh Hoa lộ ra vẻ khinh bỉ.
Lâm Thanh Hà cau mày nói: “Vương Chí Kiên, quan hệ của chúng ta không tốt như vậy, đừng có gọi tôi một cách thân thiết như thế.”