Trần Gia Bảo yên tâm thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của cô.
Chu Linh Hoa đột nhiên nghĩ đến Vương Chí Kiên liều sống liều chết, bây giờ mới chỉ là một tên quản lý quèn, nhiều lắm là coi như là Phó tổng dự bị cũng đã lên mặt với người khác như vậy rồi.
Mà bản thân mình bởi vì trở thành người đàn bà của Trần Gia Bảo, ngay cả đại học còn chưa thi là có thể làm giám đốc của trung tâm thương mại Hòa Bình rồi.
So sánh với Trần Gia Bảo, Vương Chí Kiên giống như một thằng hề vậy.
“Cô Đường, lâu như vậy rồi mà Trần Gia Bảo vẫn chưa quay về, chắc chắn là muốn trốn rồi.” Vương Chí Kiên cười chế nhạo.
“Anh im đi, anh Bảo không phải loại người như anh nghĩ đâu, anh đợi mà giải thích đi!” Lâm Thanh Hà tức giận nói.
Đàm Mỹ Tiên mắng: “Thanh Hà, sao con lại nói chuyện với Chí Kiên bằng thái độ đó, con lớn như vậy rồi mà một chút lễ phép cũng không hiểu sao?”
“Mẹ. . .” Lâm Thanh Hà vừa ấm ức vừa tủi thân, nhìn Đàm Mỹ Tiên bằng đôi mắt ngập nước mắt.
Trong lòng Vương Chí Kiên ghen tị, còn muốn châm biếm Trần Gia Bảo vài câu nữa, nhưng đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, anh ta liền lấy điện thoại ra, vừa nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, anh hết sức mừng rỡ, vội vàng nghe điện thoại, vì muốn khoe khoang với hai mẹ con kia nên cố ý nói to: “Tổng giám đốc Tạ, cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
Đôi mắt Đàm Mỹ Tiên sáng lên, tổng giám đốc Tạ, không phải là cô Tạ Cẩm Tú sao? Tạ Cẩm Tú có thể chủ động gọi điện thoại Vương Chí Kiên, chứng tỏ Vương Chí Kiên được cô Tạ coi trọng, về sau chắc chắn cậu ta sẽ có tương lai rộng mở .
Ngược lại, Trần Gia Bảo chẳng qua chỉ là một nhân viên phục vụ nhỏ thôi, làm sao có thể so sánh với người được cô Tạ coi trọng chứ?
Lâm Thanh Hà bĩu môi, vẻ mặt tỏ ra vô cùng mất hứng.
Ngay sau đó, vẻ mặt của Vương Chí Kiên thoáng chốc trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng lăn xuống trán như những hạt đậu lớn, dù người không ở trước mặt nhưng vẫn cúi đầu, khom lưng nói: “Dạ, dạ vâng . . . .”
Sau khi cúp điện thoại, Đàm Mĩ Tiên tò mò hỏi: “Làm sao vậy, có phải trong công ty có chuyện gì không?”
Vương Chí Kiên nhớ tới nội dung cuộc điện thoại ban nãy, miễn cưỡng cười một cái, có điều anh ta cười còn khó coi hơn so với khóc, vội vàng lắc đầu, nói: “Không có việc gì, không có việc gì đâu ạ.”
Tuy rằng Đàm Mỹ Tiên thấy kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, nói: “Trần Gia Bảo vẫn chưa trở về, xem ra đúng là trốn mất rồi.”
“Không, không, không, Trần Gia Bảo. . . . . . À không phải, anh Trần là người như vậy làm sao có thể trốn được? Cô Đường, cô đừng nói lung tung.” Vương Chí Kiên liên tục lắc đầu.
“Cậu nói cái gì?” Ngay lập tức Đàm Mỹ Tiên trợn trừng mắt, khuôn mặt hiện ra vẻ mặt khó có thể tin được.
Mới vừa rồi, Vương Chí Kiên còn đang không tiếc lời chế nhạo Trần Gia Bảo, tự nhiên bây giờ cậu ta lại bảo vệ Trần Gia Bảo như vậy?
Hay là, do cuộc điện thoại với cô Tạ ban nãy?
Vẻ mặt Đàm Mỹ Tiên tỏ ra nghi ngờ, sau đó lắc đầu ngay, cô Tạ là người ở trên cao, làm sao có thể quen biết Trần Gia Bảo được.
Bây giờ Vương Chí Kiên chỉ muốn khóc thôi , mới vừa rồi Tạ Cẩm Tú gọi điện thoại đến chỉ nói một câu: “Quỳ xuống xin lỗi Trần Gia Bảo đi, nếu không anh sắp xếp hết đồ đạc với cha anh rồi cút đi!”
Cha anh ta vốn là Phó chủ tịch điều hành của Câu lạc bộ golf Hải Thiên, chức vụ cao như vậy, thế nhưng cũng không bằng một Trần Gia Bảo.
Anh Trần này rốt cuộc có thân phận như thế nào?
Vương Chí Kiên không dám nghĩ đến nữa.
Nhớ lại không lâu trước đó anh ta còn châm chọc khiêu khích Trần Gia Bảo, trong lòng Vương Chí Kiên vô cùng hối hận, ban đầu còn tưởng rằng Trần Gia Bảo là người nằm dưới đáy xã hội, thân phận thấp kém, nào biết đâu người ta mới chính là ông chủ lớn.
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, Vương Chí Kiên còn tưởng rằng là Trần Gia Bảo đi vào, ngay tức khắc liền giật mình đứng dậy.
Người đi vào là Chu Linh Hoa, cô lo lắng Đàm Mỹ Tiên nghi ngờ nên cố tình vào trước Trần Gia Bảo.
Vương Chí Kiên thở phào nhẹ nhõm, lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, vừa mới ngồi xuống, tâm trạng như đang đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Một lát sau, Trần Gia Bảo mới đến.
Sắc mặt Vương Chí Kiên thay đổi rõ rệt, anh ta đứng lên ngay khiến Đàm Mỹ Tiên càng thấy kì lạ hơn.
Cái trán của Vương Chí Kiên toàn mồ hôi lạnh, miễn cưỡng cười một cái còn khó coi hơn khóc, nói: “Anh…Anh Trần, anh đã về rồi?”