Sau khi Trần Gia Bảo bước xuống, hơn nữa còn công khai nắm bàn tay nhỏ bé của Lâm Thanh Hà, ngay lập tức hai người khiến mọi người trong trường trở nên náo nhiệt.
“Mẹ nó, anh ta là ai vậy, làm sao có thể nắm tay hoa khôi Lâm Thanh Hà của trường mình, không phải mọi người nói Hà Trung Sơn đang theo đuổi Lâm Thanh Hà sao, lẽ nào Lâm Thanh Hà yêu người khác rồi sao?”
“Lần này là chuyện lớn rồi, Hà Trung Sơn nói nhất quyết phải theo đuổi Lâm Thanh Hà cho bằng được, bây giờ anh ta bị người khác nẫng tay trên, với tính cách của Hà Trung Sơn, tuyệt đối sẽ không chịu thua ai, lần này xem ra có chuyện hay để hóng rồi.”
“Không chỉ mỗi mình Lâm Thanh Hà đâu, bằng kinh nghiệm nhìn gái nhiều năm nay của tôi, các cậu nhìn xem Chu Linh Hoa cũng không khác gì đang thầm thương trộm nhớ người ta, cứ thỉnh thoảng lại nhìn về phía anh chàng đẹp trai kia, chắc hẳn là đã phải lòng anh chàng đó rồi.”
Người này vừa nói xong, bao nhiêu ánh mắt khinh bỉ đều hướng về phía cậu ta, tất cả mọi người đều tỏ vẻ không thể tin nổi chuyện này.
Trần Gia Bảo không hề để ý đến những ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, nắm lấy tay Lâm Thanh Hà rồi đi vào trong sân trường, Chu Linh Hoa ngoan ngoãn đi theo sát bên cạnh anh.
Đột nhiên, phía sau họ vang lên một âm thanh vui mừng: “Thanh Hà, Linh Hoa, anh Trần cũng đến sao?”
Trần Gia Bảo quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai cô gái rất xinh đẹp đang đi tới, vẻ đẹp của hai cô gái này tuyệt đối không thua kém Lâm Thanh Hà chút nào.
Một cô gái có khí chất thanh nhã, vẻ ngoài lại xinh đẹp dịu dàng, chính là Tần Thanh Nhã.
Còn cô gái còn lại vẻ ngoài cũng rất đẹp, cột tóc đuôi ngựa, giữa hai lông mày toát lên khí chất của người học võ.
Lâm Thanh Hà ngượng ngùng, vội vã gỡ tay Trần Gia Bảo ra, quay lại chào hỏi với Chu Linh Hoa : “Thanh Nhã, Thiên Hạnh.”
Nhìn thấy Trần Gia Bảo đằng sau, Tần Thanh Nhã vẫn khá vui vẻ, cô ấy khoác tay Hoàng Thiên Hạnh đi tới, tươi cười giới thiệu: “Cô ấy là Hoàng Thiên Hạnh, trưởng câu lạc bộ Taekwondo của trường chúng tôi, cũng là hoa khôi đó, ở trường mình có rất nhiều người theo đuổi.”
Sau đó, Tần Thanh Nhã lại giới thiệu Trần Gia Bảo, nói rằng: “Anh này chính là Trần Gia Bảo, người lúc trước tớ đã kể với cậu, đã cứu bọn tớ một lần.”
Trần Gia Bảo khẽ gật đầu với Hoàng Thiên Hạnh, ngay sau đó ánh mắt anh sáng lên, không thể không thừa nhận rằng, Hoàng Thiên Hạnh rất đẹp, đặc biệt là dáng người tỉ lệ vàng của cô ấy, chỗ nào cần lồi thì lồi, chỗ nào cần lõm thì lõm, quả thật dáng người vô cùng nóng bỏng, đặc chắc hẳn là do thường xuyên chăm chỉ luyện tập.
Trong lúc Trần Gia Bảo đánh giá Hoàng Thiên Hạnh, Hoàng Thiên Hạnh cũng bí mật quan sát Trần Gia Bảo.
Từ nhỏ cô ấy rất hâm mộ những người giỏi giang, cũng rất thích võ thuật, từ khi còn bé đã sang Hàn Quốc học thầy dạy Taekwondo, bởi vậy cô ấy rất tự tin về năng lực của mình.
Lần trước cô ấy nghe Tần Thanh Nhã kể chuyện, Trần Gia Bảo từng một mình đánh rất nhiều người cùng một lúc, trong lòng cô ấy liền cảm thấy nhất định là Trần Gia Bảo rất giỏi võ, thầm nghĩ nhất định phải quyết đấu một lần với anh.
Bây giờ đã gặp được Trần Gia Bảo, cũng không thấy trên người Trần Gia Bảo có dấu hiệu đặc thù nào của người học võ, tuy rằng hơi thất vọng, tuy nhiên ý chí chiến đấu của cô ấy vẫn tăng cao, nói: “Thì ra anh chính là Trần Gia Bảo, tôi muốn thách đấu với anh!”
Trần Gia Bảo lộ vẻ mặt như được mở rộng tầm mắt, trên mặt là biểu cảm khó hiểu, không chắc chắn lắm hỏi: “Cô muốn thách đấu tôi sao? Cô chắc chắn chứ?”
Tần Thanh Nhã, Chu Linh Hoa với Lâm Thanh Hà đều hiểu rõ tính cách Hoàng Thiên Hạnh, cả ba người đứng đó đều bất lực, tỏ ý mình không thể can ngăn được chuyện này.
“Làm sao, anh sợ à? Đúng là kẻ nhát gan!” Hoàng Thiên Hạnh khinh bỉ nói.
Trong lòng Trần Gia Bảo thấy buồn cười, không nghĩ tới anh vừa tới trường tham quan, đã bị một cô gái xinh đẹp khiêu khích, tuy nhiên nếu đối tượng là Hoàng Thiên Hạnh, đúng là anh không có hứng thú so tài với cô.
“Hạnh à, hay là thôi đi, anh Bảo rất lợi hại, lần trước chỉ có một mình nhưng anh ấy lại đánh được mấy người liền.” Lâm Thanh Hà khuyên nhủ.
Mặt khác, Trần Gia Bảo là bạn trai của cô, còn Hoàng Thiên Hạnh lại là bạn tốt, cô không muốn để cho hai người đánh đấm hay xung đột mâu thuẫn chút nào.
Cô không nói lời này cũng còn tốt hơn, chứ cô vừa nói như vậy, Hoàng Thiên Hạnh càng muốn thử sức hơn, nói: “Một người đánh mấy người thì có gì đặc biệt, Hoàng Thiên Hạnh tôi đây mặc dù là con gái, thế nhưng cũng có thể làm được như vậy thôi, thế nào, Trần Gia Bảo, không phải là anh đang sợ chứ?”
Trần Gia Bảo trợn mắt, nói rằng: “Được, nếu cô muốn đánh, vậy tôi đồng ý, cô muốn đánh như thế nào?”
Trong lòng Hoàng Thiên Hạnh vui vẻ, nói rằng: “Nếu đã là quyết đấu, vậy chắc chắn đến có thưởng, đúng không? Nếu như tôi thua, coi như tôi là đồ đệ của anh, thế nào?”
Hoàng Thiên Hạnh rất tự tin về bản thân, cô ấy thầm nghĩ mình tuyệt đối sẽ không thua .