Hoàng Thiên Hạnh quên mất là mình vẫn đang bị Trần Gia Bảo ôm trong lòng, sợ hãi lẩn quanh trong đáy mắt; trên mặt hiện lên vẻ mất mát, nhục nhã, tủi hờn, cô ta nói một cách khó khăn: “Tôi… tôi thua rồi.”
Từ nhỏ Cô ta đã đến Hàn Quốc để theo học các bậc thầy trong lĩnh vực Taekwondo, không nghĩ tới võ công mười năm luyện tập khổ cực của mình lại bị Trần Gia Bảo đánh bại, một chiêu cũng không đỡ được, đả kích không nhỏ.
Tất cả mọi người đứng bên ngoài quan sát đều ồ lên một tiếng.
Tần Thanh Nhã lắc đầu cười khổ: “Mặc dù đã biết từ trước là Trần Gia Bảo rất giỏi, nhưng không ngờ anh ta lại giỏi đến vậy. Nhưng mà nếu anh ta muốn thắng thì cứ thắng thôi, có cần phải gói gọn lại trong một chiêu như thế không? Chắc chắn việc này sẽ gây đả kích tới Hạnh, chắc Hạnh buồn lắm.”
“Chuyện này đâu thể trách Trần Gia Bảo được, dù sao cuộc khiêu chiến này cũng là Hoàng Thiên Hạnh đề xuất mà, tất cả đều trưởng thành rồi, ai cũng phải chịu trách nhiệm cho lời nói và hành động của mình chứ.” Chu Linh Hoa thản nhiên nói.
Lập tức, Tần Thanh Nhã quay đầu nhìn cô, trong mắt là vẻ kinh ngạc, trước kia Chu Linh Hoa là người coi thường Trần Gia Bảo nhất, vậy mà bây giờ lại nói giúp cho anh.
Mặt Chu Linh Hoa đỏ lên, chột dạ nói: “Cậu nhìn cái gì vậy? Tớ nói cũng đâu có sai.”
Lâm Thanh Hà gật đầu đồng ý, nói: “Tớ thấy Linh Hoa nói rất có lý.”
Trong sân, Trần Gia Bảo vẫn ôm Hoàng Thiên Hạnh trong lòng, cười nói: “Cô thua rồi, trước chúng ta cá cược thế nào thì giờ cô thực hiện như vậy đi chứ nhỉ?”
Ngay lập tức, mặt Hoàng Thiên Hạnh đỏ bừng lên, nói bằng giọng ngập ngừng: “Tôi… Tôi…”
Trần Gia Bảo cười nói: “Sao vậy, cô định nuốt lời à?”
“Ai nói thế, tôi mới không thèm có cái phẩm chất đó nhé!” Hoàng Thiên Hạnh tức giận nói, nhưng nhìn vẻ mặt của cô ta thì hình như chỉ dùng hai từ lo lắng để hình dung là chưa đủ.
Chẳng nhẽ thật sự Hoàng Thiên Hạnh phải thực hiện cuộc cá cược mà hôn Trần Gia Bảo trước mặt mọi người à?
Ngay lập tức, vẻ mặt của mọi người xung quanh vừa có chút khiếp sợ xen lẫn hâm mộ, nhiều hơn cả là ghen tỵ.
Ánh mắt Lâm Thanh Hà và Chu Linh Hoa đều phẫn uất, Tần Thanh Nhã âm thầm phỉ nhổ một cái, coi Trần Gia Bảo như một tên lưu manh bỉ ổi.
Đột nhiên, một giọng nói tràn đầy vẻ tức giận truyền tới từ bên cạnh: “Trần Gia Bảo, buông Thiên Hạnh ra!”
Lúc này Hoàng Thiên Hạnh mới phát hiện ra mình vẫn bị Trần Gia Bảo ôm trong lòng, mặt cô ta đỏ lên, vội vã thoát ra, nhìn Trần Gia Bảo bằng ánh mắt hung dữ rồi quay người đi, chỉn chu lại bộ quần áo luyện công màu trắng của mình.
Trần Gia Bảo nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông đẹp trai trong bộ quần áo thường ngày màu xanh đang đi tới, đằng sau là đám ba người Hà Trung Sơn.
Ngay lập tức, mọi người xung quanh đều mở to mắt, trên mặt là vẻ đang xem chuyện vui.
Vẻ mặt tươi cười của Tần Thanh Nhă thay đổi, cô nói: “Lại nữa, đúng là gã điên họ Tôn kia mà. Anh ta là người thừa kế thứ ba trong công ty bất động sản của nhà họ Tôn, có quyền lực rất lớn ở thành phố Hòa Bình, nghe nói anh ta vẫn luôn theo đuổi Hạnh, giờ cô ấy thua cuộc, chắc chắn cái gã họ Tôn điên khùng đó đến gây để phiền phức cho Trần Gia Bảo.”
“Chắc anh Bảo không gặp nguy hiểm gì đâu nhỉ?” Ngay lập tức Lâm Thanh Hà hỏi bằng giọng lo lắng, hiển nhiên cô cũng từng nghe qua danh tiếng của Tôn Thiệu Huy, biết rằng Tôn Thiệu Huy không phải là người dễ đối phó.
Chu Linh Hoa cười bằng giọng kiêu ngạo rồi nói: “Đối với người khác mà nói thì nhà họ Tôn đúng là một con quái vật khổng lồ, nhưng đối với Trần Gia Bảo thì nhà họ Tôn không uy hiếp được anh ấy đâu.”
Trần Gia Bảo có quan hệ thân thiết với nhà họ Tạ như thế mà còn phải sợ nhà họ Tôn à?
Trong sân, Trần Gia Bảo khẽ cau mày hỏi: “Anh là ai?”
Tôn Thiệu Huy hếch mũi tiến về phía trước, nói bằng giọng ngạo nghễ: “Người nhà họ Tôn, Tôn Thiệu Huy.”
Nhiều người nhìn thấy Tôn Thiệu Huy lần đầu thì đều hít thở không thông, sau đó bắt đầu hả hê, cười trên nỗi đau của người khác mà chờ xem màn ứng đối của Trần Gia Bảo.
Lý do rất đơn giản, bởi vì công ty bất động sản của nhà họ Tôn là công ty lớn nhất ở thành phố Hòa Bình, số vốn lên tới hàng tỷ, mà Tôn Thiệu Huy với tư cách là huyết mạch của nhà họ Tôn, cũng là một tay con nhà giàu có tiếng ở trong trường, hành vi ngông cuồng ngang ngược, được gọi là “Tên điên họ Tôn”.
Trần Gia Bảo cau mày nói: “Nhà họ Tôn? Tôi chưa từng nghe qua nhưng chuyện giữa tôi và Hoàng Thiên Hạnh thì liên quan gì đến anh?”
Con ngươi Hà Trung Sơn đảo một cái, ngay lập tức nói: “Trần Gia Bảo, Hoàng Thiên Hạnh là cô gái mà cậu Tôn thích, tốt hơn là cậu nên để cho cậu Tôn chút mặt mũi, không nên làm khó cô Tư, nếu không thì một tên nhân viên phục vụ nhỏ bé như cậu không chống đỡ được lửa giận của cậu Tôn đâu.”
Những lời này của Hà Trung Sơn có hàm ý rất sâu. Thứ nhất là nói cho mọi người biết Trần Gia Bảo chỉ là một tên phục vụ, không có lý lịch đặc biệt gì cả, thứ hai, nhân cơ hội này chọc tức Trần Gia Bảo để anh và Tôn Thiệu Huy xảy ra xung đột.