Tôn Thiệu Huy từ dưới đất bò dậy, hai má sưng to, khóe miệng vẫn còn đọng vệt máu, tức giận chỉ vào Trần Gia Bảo: “Mày… mày dám đánh tao, coi chừng tao giết mày!”
“Anh là cái thá gì mà tôi lại không dám đánh!” Ánh mắt Trần Gia Bảo ngưng tụ một chút rồi đột nhiên lao về phía trước, tát một cái vào má phải của Tôn Thiệu Huy, cũng dùng một tát đánh bay anh ta ra ngoài một lần nữa.
Tôn Thiệu Huy kêu lên một tiếng thảm thiết, bị đánh đến mức răng cũng rơi ra ngoài, nhưng không chờ anh ta đứng lên, Trần Gia Bảo đã đi đến gần, dẫm chân lên lưng anh ta rồi đạp xuống một cái.
Mọi người trợn mắt há mồm, toàn bộ hội trường Taekwondo im lặng không một tiếng động.
Trần Gia Bảo cười lạnh lùng: “Vừa rồi không phải anh kiêu ngạo hống hách lắm sao? Không phải dọa sẽ cho tôi xảy ra tai nạn ô tô sao? Bây giờ anh nằm dưới chân tôi có khác gì một con chó chết không?”
Hà Trung Sơn nhìn vậy thì cũng trợn tròn mắt.
Mặc dù anh ta rất muốn nhìn thấy cảnh Trần Gia Bảo và Tôn Thiệu Huy xung đột với nhau, nhưng dù sao thì Tôn Thiệu Huy cũng là người nhà họ Tôn, nếu anh ta xảy ra chuyện gì thì Hà Trung Sơn cũng khó trốn tránh trách nhiệm, ngay lập tức anh ta nói bằng giọng tức giận: “Trần Gia Bảo, tốt nhất là cậu nên buông cậu Tôn ra, nếu không, chắc chắn cậu sẽ phải hối hận cả đời đấy!”
“Lại thêm một con ruồi ồn ào.” Trần Gia Bảo cười một tiếng đầy khinh thường, hoàn toàn không để ý đến Hà Trung Sơn.
Trong lòng Hà Trung Sơn cực kỳ giận dữ, nhưng mà anh ta không dám đi qua đó.
Tôn Thiệu Huy chỉ cảm thấy sau lưng đau như bị kim châm, là con nhà giàu nổi tiếng khắp thành phố Hòa Bình, từ khi nào mà phải chịu nhục nhã như thế này, anh ta nói bằng giọng tức giận: “Mẹ nó, Trần Gia Bảo, chắc chắn ông đây sẽ giết chết mày, ông còn giết cả nhà mày, cưỡng bức…”
Anh ta còn chưa nói xong, ánh mắt Trần Gia Bảo hiện lên vẻ lạnh lùng, bất thình lình nhấc chân lên.
Mọi người có mặt ở đây đều cho rằng Trần Gia Bảo sợ rồi thì đột nhiên chân phải Trần Gia Bảo hạ xuống, đá vào đùi Tôn Thiệu Huy một cách nặng nề.
Chỉ nghe thấy một tiếng “Răng rắc”, xương đùi của Tôn Thiệu Huy gãy rồi.
“Đánh gãy chân anh thay cho sự trừng phạt của tôi.” Trần Gia Bảo nói bằng giọng nhàn nhạt.
Xôn xao!
Tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt!
Bên trong Hội trường Taekwondo, không có một âm thanh nào.
Trần Gia Bảo từ trên cao nhìn xuống, hai mắt kiêu ngạo, mọi người đều cúi thấp đầu không ai dám nhìn thẳng anh.
Tôn Thiệu Huy vốn là người thừa kế thế hệ thứ hai, đâu chịu nỗi bị đau đớn vì gãy chân nên bây giờ đã hôn mê bất tỉnh vì đau.
Tần Thanh Nhã che cái miệng nhỏ nhắn, vừa kinh ngạc vừa lo lắng: “Trần Gia Bảo ra tay rất nặng. Bây giờ e rằng nhà họ Tôn và anh ta không chết thì sẽ không dừng lại.”
Lâm Thanh Hà tức giận nói: “Đó là điều mà Tôn Thiệu Huy đáng được nhận. Ai bảo anh ta khiêu khích Gia Bảo trước.”
Nét mặt Chu Linh Hoa lộ ra vẻ khinh thường, chẳng qua chỉ là nhà họ Tôn mà thôi, còn chưa có cách nào uy hiếp được Trần Gia Bảo.
“Trần Gia Bảo, coi như mày đã gặp phải tai hoạ lớn rồi, nhà họ Tôn sẽ không bao giờ buông tha cho mày!” Hà Trung Sơn vừa kinh ngạc lại vừa tức giận.
Nhà họ Tôn đến tìm Trần Gia Bảo để gây phiền phức, đương nhiên anh ta rất vui vẻ khi nhìn thấy, nhưng vấn đề là anh ta cũng sợ nhà họ Tôn giận chó đánh mèo!
“Ồn ào.” Trần Gia Bảo quay đầu nhìn về phía anh ta, chậm rãi đi về hướng đấy.
Vẻ mặt của Hà Trung Sơn thay đổi, không khỏi sợ hãi lùi lại một bước, kinh hãi nói: “Anh … anh muốn làm gì?”
“Lần trước ở khách sạn, cậu vẫn luôn chế nhạo tôi, không vừa mắt với tôi, tôi chẳng những không chấp nhặt chuyện cỏn con, lại còn cứu cậu một lần dưới trướng Tưởng Đức Lâm. Bây giờ, thay vì biết ơn tôi, cậu lại đang khuyến khích tên ngốc vừa rồi gây rắc rối cho tôi. Nói cho tôi biết, Trần Gia Bảo tôi đây làm sao có thể không dạy cho một tên cặn bã vô ơn như cậu một bài học?”
Trần Gia Bảo thản nhiên nói, lời chưa dứt, anh đã bước tới bên cạnh chỗ Hà Trung Sơn.
Sắc mặt Hà Trung Sơn thay đổi rõ rệt, trong lòng nổi lên cảm giác sợ hãi, đang định trốn đi thì Trần Gia Bảo đột nhiên hét lên: “Quỳ xuống!”
Giọng nói của anh cất lên, đánh động trực tiếp vào tâm trí đối phương.
Tâm trạng của Hà Trung Sơn trở nên gấp rút, cảm giác bội phục không thể cưỡng lại nổi lên, hai chân mềm nhũn ra, quỳ trên mặt đất.
Mọi người xung quanh, bao gồm cả Hoàng Thiên Hạnh, đều không khỏi chấn động. Tuy Hà Trung Sơn không có thế lực như gia đình Tôn Thiệu Huy nhưng ít nhất cũng là một nhân vật không tầm thường trong trường, vậy mà sau khi nghe Trần Gia Bảo hét lên một tiếng đã vội quỳ rạp xuống mặt đất.