Bên bọn họ xảy ra xung đột, gây ra ồn ào lớn làm người trên boong đều chú ý tới, thì thấy Trần Gia Bảo dám ở đây ra tay đánh người, tất cả đều lộ ra vẻ kỳ quái.
“Trần Gia Bảo, đây là anh tự tìm đến cái chết, không thể trách bọn tôi.” Tôn Thiệu Huy cười lạnh một tiếng, đột nhiên kêu to lên, gọi bảo vệ đến, chỉ vào Trần Gia Bảo chế nhạo: “Anh ta là Trần Gia Bảo, chỉ là một nhân viên phục vụ nhỏ, không có thiệp mời mà lẻn vào đây ăn cơm chùa, khi bị chúng tôi phát hiện thì xấu hổ quá mà giận, ra tay đánh người tại chỗ.”
Vừa dứt lời, những người thuộc tầng lớp thượng lưu ở xung quanh đều nhìn Trần Gia Bảo, tỏ vẻ khinh miệt.
Đột nhiên, năm nhân viên bảo vệ của nhà họ Tạ tới tấp vây quanh Trần Gia Bảo, bảo vệ đứng đầu uy nghiêm nói:” Thưa ngài, ông Tôn nói ngài không có thiệp mời, chuyện này có thật không?”
Trần Gia Bảo được Tạ Cẩm Tú đưa vào, đương nhiên là không có thiệp mời, lắc đầu nói: “Anh ta nói đúng, tôi không có thiệp mời.”
Nhất thời xung quanh nổi lên một trận xôn xao, không có thiệp mời mà còn dám lén chạy vào đây ăn cơm chùa, điều này như tát vào mặt nhà họ Tạ một cái,
Từ Đồ Ảnh sảng khoái nhưng trong lòng lại tràn đầy thất vọng.
Trần Gia Bảo đã cướp đi nụ hôn đầu của cô ở trước mặt mọi người, trong thâm tâm, mặc dù hận anh nhưng cô cũng hy vọng anh là một đại anh hùng, như vậy trong lòng cô sẽ cảm thấy thoải mái một chút.
Nhưng bây giờ Trần Gia Bảo thừa nhận mình là một tên trộm lén lút ở trước mặt mọi người, trong lòng cô rất thất vọng.
Sắc mặt của bảo vệ đứng đầu cũng rất khó nhìn, bọn họ chịu trách nhiệm trực tiếp cho sự an toàn của buổi tiệc tối này, bây giờ có người lén lút lẻn vào, nhỡ xảy ra chuyện gì thì chức vụ bảo vệ đứng đầu này cũng chấm dứt.
Nghĩ đến đây, sau lưng anh ta đổ mồ hôi lạnh, vẻ mặt âm trầm nói: “Đã như vậy, mời anh đi cùng với chúng tôi một chuyến.” Vừa nói anh ta vừa đưa tay ra bắt Trần Gia Bảo.
Mặc dù Chu Linh Hoa không biết Trần Gia Bảo đang làm gì, nhưng với tư cách là người yêu của anh, cô không thể trơ mắt đứng nhìn Trần Gia Bảo bị bảo vệ đưa đi, cô đang chuẩn bị đứng ra ngăn cản.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo ném cho cô một ánh mắt yên tâm, cô mới dừng chân lại.
Ngay khi nhân viên bảo vệ chuẩn bị bắt Trần Gia Bảo đi thì có một giọng nói tức giận truyền đến từ nơi gầy đó.
“Dừng tay, để tôi xem ai dám động vào anh ấy!”
Giọng nói rất hay, nhưng lúc này, giọng nói tràn đầy sự thâm sâu ớn lạnh, rõ ràng chủ nhân của giọng nói đang rất tức giận.
Trong mắt Trần Gia Bảo xuất hiện một tia tình cảm, khóe miệng cũng nở nụ cười dịu dàng.
Mọi người rối rít nhìn theo, đột nhiên thấy hô hấp khó khăn, trong mắt xuất hiện tia kinh ngạc.
Chỉ thấy một người phụ nữ trưởng thành và quyến rũ vô cùng bước nhanh tới, đó chính là giám đốc mới của tòa nhà thương mại Hòa Bình, Hàn Đông Vy.
Lúc này, Hàn Đông Vy mặc một chiếc váy dạ hội màu đen, để lộ ra bờ vai tròn trịa khiến cô càng thêm quyến rũ.
Mặc dù Chu Linh Hoa cũng rất quyến rũ, nhưng so với khí chất quyến rũ từ trong ra ngoài của Hàn Đông Vy thì vẫn không là gì.
Hàn Đông Vy đi tới chỗ Trần Gia Bảo, ánh mắt trừng trừng nhìn vào cánh tay của anh, lớn tiếng nói: “Để tôi xem một chút, ai dám động đến người đàn ông của Hàn Đông Vy tôi!”
Hàn Đông Vy là người phụ nữ của Trần Gia Bảo?
Một hòn đá gây ra nghìn làn sóng!
Bao gồm cả Hà Trung Sơn, Tôn Thiệu Huy, Hoàng Thiên Hạnh và những người khác, tất cả mọi người xung quanh đều náo động!
Hàn Đông Vy là ai? Mọi người ở đây chỉ sợ là không ai không biết.
Cô là trụ cột đắc lực của nhà họ Tạ, là tổng giám đốc nữ mới nhậm chức của Tòa nhà thương mại Hoà Bình, đồng thời cũng là một trong những nữ thần nổi tiếng nhất tại thành phố Hoà Bình. Hơn nữa cách đây không lâu, người ta còn nghe nói Hàn Đông Vy dùng thủ đoạn quyết đoán và táo bạo, một hơi sa thải mười mấy sếp lớn ở công ty, dẫn đến một kỳ thay máu mới, làm cả giới kinh doanh phải khiếp sợ.
Một người phụ nữ ưu tú như thế – nữ thần trong mộng của vô số người trong thành phố Hòa Bình ấy thế mà lại thừa nhận là người phụ nữ của Trần Gia Bảo ngay trước mặt mọi người!
Nếu như không phải Hàn Đông Vy vẫn kéo cánh tay Trần Gia Bảo thì tất cả mọi người đều sẽ cho là mình đã nghe nhầm.