Bị hai người vây đánh, cho dù là số lượng hay thể hình thì Trần Gia Bảo đều rơi vào hoàn cảnh xấu.
Nhất định Trần Gia Bảo sẽ thua!
Mọi người vây xung quanh xem đều phán đoán theo bản năng.
Ngay cả Đàm Ánh Nguyệt cũng không nhịn được khẽ thay đổi sắc mặt.
Lâm Thanh Hà thì che miệng hoảng sợ nói: “Anh Bảo, cẩn thận.”
“Hừ, dám ra tay với tôi, đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Trần Gia Bảo cười lạnh, ánh mắt khẽ nheo lại, trong tay lại xuất hiện hai cây kim châm lần nữa, anh cong ngón tay búng ra, hai tia sáng lóe lên nối đuôi nhau bắn trúng mục tiêu, đều cắm vào người Bảy Xà và gã đầu trọc.
Bảy Xà và gã đầu trọc chỉ thấy cả người mình tê dại, chiêu thức vốn sắc bén thế mà lúc này lại bủn rủn không có tí sức lực nào, vung đến nửa đường thì mềm nhũn ra rũ xuống, thiếu chút nữa thì không đứng vững được.
Hai người không khỏi biến sắc, Bảy Xà giật mình nói: “Mày… Mày đã làm gì chúng tao?”
Mọi người vây xem thấy một màn hết sức kỳ lạ.
Trần Gia Bảo đứng ở chính giữa, lúc Bảy Xà và tên đầu trọc sắp đánh trúng Trần Gia Bảo thì bỗng hai người đồng thời dừng tay, hơn nữa thân thể lung la lung lay như tên say rượu.
Trên mặt mọi người lập tức xuất hiện vẻ kỳ quái.
Gã đeo kính cũng mở to mắt, âm thầm hoài nghi Bảy Xà và tên đầu trọc cố ý nương tay?
Đàm Ánh Nguyệt trợn to hai mắt, trong đôi mắt đẹp tràn đầy hiếu kì.
Lâm Thanh Hà kích động, cô bé nhớ rất rõ ràng, lúc ấy Trần Gia Bảo dựa vào mấy cây kim châm cứu cô thoát khỏi tay tội phạm truy nã, hiện giờ Trần Gia Bảo dùng lại chiêu cũ, chính cô cũng không khỏi hưng phấn.
“Bây giờ, đến lượt tôi.”
Lời nói lạnh lùng của Trần Gia Bảo truyền đến, đám người cùng nhau nhìn về phía anh.
Trước mắt bao người, Trần Gia Bảo đưa tay phải ra, tay của anh rất trắng, ngón tay rất dài, nói với Bảy Xà: “Một tát này, tôi muốn đánh má phải của anh, trừng phạt anh ngậm máu phun người, nói xấu bạn tôi.”
“Bốp!”
Một cái tát của Trần Gia Bảo vung tới, Bảy Xà suýt thì không đứng vững, chứ nói chi là né tránh.
Má phải Bảy Xà lập tức sưng vù đỏ mọng.
Trần Gia Bảo vẫn giơ tay phải ra, nói tiếp: “Một tát này, tôi muốn đánh má trái anh, trừng phạt anh nói năng lỗ mãng với bạn tôi.”
“Bốp!”
Bảy Xà bị đánh không biết trời đất sao trăng, mắt nổi đom đóm.
“Một tát này, trừng phạt anh không coi ai ra gì, muốn cướp điện thoại của bề trên của tôi!”
“Bốp” một tiếng, Bảy Xà trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, ngã vật xuống đất không đứng dậy được.
Mọi người đều vô cùng khiếp sợ, ngay cả trong mắt Đàm Ánh Nguyệt cũng hiện lên vẻ khác thường.
“Anh Gia Bảo thật là lợi hại, cố lên anh.” Lâm Thanh Hà nhảy cẫng lên hoan hô.
Sau một phút, Trần Gia Bảo quay người, đối mặt với tên đầu trọc, anh nở một nụ cười, đi về phía tên đầu trọc.