Đột nhiên, Trần Gia Bảo đưa tay vỗ vỗ lên bả vai cô, nghiêm túc nói: “Nếu như cô không muốn gả đến nhà họ Triệu, thế thì không lấy chồng là được rồi. Bạn bè của Trần Gia Bảo tôi, trên đời này không ai có thể ép buộc cô làm chuyện cô không muốn làm, coi như là ông trời có muốn cũng không được!”
Vẻ mặt Trần Gia Bảo kiên định, trong mắt ngập tràn thần thái!
“Gia Bảo…” trong lòng Tạ Cẩm Tú cảm động, đột nhiên nhớ tới thế lực nhà họ Triệu vô cùng lớn mạnh, lắc đầu khổ sở nói: “Lòng tốt của anh, em xin chân thành ghi nhớ. Thế nhưng thế lực nhà họ Triệu vô cùng mạnh mẽ, ba lĩnh vực chính trị, quân sự, kinh doanh đều có mặt, hơn nữa nhà họ Tạ cũng sẽ không đứng về phía anh. Anh chỉ có một mình, tuyệt đối không phải là đối thủ của nhà họ Triệu. Vả lại, em cũng không đáng để cho anh làm như vậy.”
Trần Gia Bảo cười lạnh một tiếng, nói rằng: “Tôi nói rồi, cô là bạn bè tốt của Trần Gia Bảo tôi, không có cái gì gọi là có đáng giá hay không. Trần Gia Bảo tôi trên thông thiên văn dưới tường địa lý, y thuật có thể thông thiên địa, kiếm pháp có thể kinh sợ quỷ thần. Chỉ là nhà họ Triệu mà thôi, chém thêm một chiêu kiếm là được rồi. Trần Gia Bảo tôi có gì mà phải sợ?”
Tạ Cẩm Tú ngơ ngác nhìn Trần Gia Bảo, chỉ cảm thấy lúc này, trên người Trần Gia Bảo tràn ngập tự tin và mị lực. Lòng của cô ta tựa như chú nai con nhảy loạn lung tung.
“Cô còn thiếu tôi một điều kiện, cô còn nhớ không?” Trần Gia Bảo đột nhiên hỏi.
“A? Anh… Anh muốn em làm cái gì cho anh?” Ánh mắt Tạ Cẩm Tú ngượng ngùng hoảng loạn, liền vội vàng cúi đầu, không dám nhìn Trần Gia Bảo.
“Tôi muốn cô lấy hết dũng khí của bản thân ra, tôi muốn cô dám đấu tranh theo đuổi hạnh phúc của chính mình. Tôi muốn cô từ chối kết thông gia với nhà họ Triệu. Thế nào, cô có thể làm được hay không? Chỉ cần cô có thể làm được, chuyện lớn bằng trời đều có tôi chống đỡ cho cô. Đừng nói là chỉ là nhà họ Triệu, cho dù có là Tổng Thống nước Mỹ đến, chỉ cần họ dám buộc cô làm những chuyện cô không muốn làm, tôi cũng sẽ nâng kiếm giết chết bọn họ như thường. Thế nhưng nếu như ngay cả chính cô cũng từ bỏ, thì tôi cũng chỉ có thể thương mà không giúp được gì.” Vẻ mặt Trần Gia Bảo bễ nghễ, tràn ngập khí thế, làm cho người ta không thể hoài nghi chút nào về tính chân thực trong lời nói.
Mỗi một cô gái đều sẽ ảo tưởng về hình tượng anh hùng của người trong lòng, mặc kệ xảy ra chuyện gì, người ấy cũng đều có thể vì chính mình che gió chắn mưa. Cho dù Tạ Cẩm Tú có là nữ tổng giám đốc, cũng không ngoại lệ.
Cô ta bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt nổi lên một tầng sương mù, đột nhiên nhào vào trong lòng Trần Gia Bảo, cảm động nức nở nói: “Em đồng ý, hết thảy mọi thứ em đều đồng ý với anh…”
Trần Gia Bảo ôm thân thể ôn hương nhuyễn ngọc trong tay, trong lòng không có lấy một chút tà niệm. Khóe miệng anh hiện lên ý cười nhẹ nhàng ấm áp, đưa tay vỗ nhè nhẹ lên phía sau lưng cô ta, cười nói: “Ngoan, muốn khóc cứ khóc đi, giấu ở trong lòng không tốt cho thân thể.”
Anh là bác sĩ, đương nhiên biết rất rõ chuyện này đã đặt ở trong lòng Tạ Cẩm Tú đã lâu, chất chứa tựa như một ngọn núi lớn, nếu như giải tỏa quá muộn, rất dễ khiến cho bệnh can khí tích tụ, dẫn đến sinh bệnh.
Lời Trần Gia Bảo an ủi tựa như có chứa ma lực, Tạ Cẩm Tú “Oa” một tiếng, ở trong lòng Trần Gia Bảo khóc òa lên, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống, làm cho cái áo T-shirt màu xanh lam của Trần Gia Bảo bị ướt nhẹp.
Bởi vậy có thể thấy được, chuyện kết thông gia này, đã tạo áp lực đối với Tạ Cẩm Tú lớn bao nhiêu.
Lúc này, đường đường là công chúa nhỏ nhà họ Tạ, được toàn bộ xã hội thượng lưu công nhận là nữ thần, lại như một cô gái nhỏ, thoả thích khóc rống ở trong lồng ngực của một người đàn ông.
Nếu chuyện này để cho người khác nhìn thấy, đoán chừng phải hoá đá tại chỗ.
Một lát sau, Tạ Cẩm Tú dần dần ngừng khóc, phát hiện tư thế của mình và Trần Gia Bảo có chút ám muội, khuôn mặt đỏ lên, vội vã rời khỏi lồng ngực của anh, ánh mắt ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, em thất lễ quá.”
Trần Gia Bảo trêu ghẹo nói: “Hóa ra Cẩm Tú cũng là người sống rất nội tâm. Chậc chậc. Đường đường là nữ thần trong lòng vô số người dân của thành phố Hòa Bình, lại ở trong lồng ngực tôi gào khóc, chuyện này nếu để cho người hâm mộ của cô biết được, không biết họ có kích động lấy đao chém chết tôi không?”
Vốn câu nói này của Trần Gia Bảo chỉ là trêu đùa, muốn làm dịu bầu không khí lại, thế mà Tạ Cẩm Tú lại ngẩng đầu lên, rất chăm chú hỏi: “Nếu như bọn họ thật sự muốn tới tìm anh gây phiền phức, vậy anh có vì sợ hãi, sau đó rời xa em không?”
Trần Gia Bảo sững sờ, lập tức ngạo nghễ cười, mà nói rằng: “Chắc chắn không sợ!”
Khóe miệng Tạ Cẩm Tú khẽ nhếch lên vẽ ra một độ cong đẹp đẽ, trong mắt nhu tình như nước. Có điều chờ đến lúc Trần Gia Bảo nhìn về phía cô ta, cô ta lại lập tức thu lại, vui vẻ cười nói: “Gia Bảo, lát nữa hai ta đi đánh gôn nhé? Đây chính là điểm mạnh của em nha.”
“Được. Liều mình chơi cùng người đẹp, tôi đây vô cùng vinh hạnh.” Trần Gia Bảo cười nói.
“Anh ấy khen mình là người đẹp đấy.” Trong lòng Tạ Cẩm Tú âm thầm đắc ý, so với ăn mật ong còn ngọt hơn. Cô ta đột nhiên đưa tay đẩy Trần Gia Bảo ra ngoài cửa, cười nói: “Anh ra ngoài trước chờ em, em ở đây thay quần áo, thuận tiện trang điểm lại luôn. Ban nãy khóc ghê quá lớp trang điểm trôi hết rồi. Thật đáng ghét! Bây giờ chắc chắn người ta xấu chết rồi.”