Tưởng Đức Lâm và Lệ Công Danh nhìn nhau, đều thấy được sự vui vẻ trong mắt đối phương, vội vàng chào hỏi Chúc Càn Khôn: “Chào sư phụ Chúc.”
“Ừm.” Chúc Càn Khôn vẫn ngồi yên như cũ, chỉ khẽ gật đầu, bộ dáng trông rõ ràng rất kiêu ngạo.
Tưởng Đức Lâm và Lệ Công Danh lại không hề bất mãn chút nào. Trong thế giới mạnh được yếu thua này, kẻ mạnh mãi mãi luôn đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, được người người bái lạy. Không nghi ngờ gì nữa, trong mắt Tưởng Đức Lâm và Lệ Công Danh, Chúc Càn Khôn đã đạt đến cảnh giới “Thông U hậu kỳ” chính là một người như vậy.
“Không hổ là ông Thành, ngay cả bậc cao nhân như sư phụ Chúc đây mà cũng cũng có thể mời đến. Tôi xin bội phục, bội phục.” Lệ Công Danh cười sảng khoái nói.
Trong mắt Thành Trung lóe lên vẻ đắc ý, đột nhiên ông ta đưa mắt nhìn về phía Trần Gia Bảo, tròng mắt đảo qua một vòng, cười nói: ”Anh em quá khen, hôm nay có sư phụ Chúc và cậu Trần trấn giữ, mọi người có thể kê cao gối mà không còn phải lo âu nữa.”
Nghe thấy Thành Trung đặt Trần Gia Bảo song song với bản thân, Chúc Càn Khôn đánh giá Trần Gia Bảo một lúc, nhưng không cảm nhận được hơi thở đặc trưng của một người tập võ, sự khinh miệt chợt lóe lên trong mắt.
Chúc Càn Khôn lên tiếng: “Thì ra cậu chính là cậu Trần. Trước đó tôi đã nghe Thành Trung nói về cậu, còn tưởng rằng cậu là một cao thủ, nhưng xem ra không có điều gì đúng hơn câu nói ‘Tai nghe không bằng mắt thấy’.”
Sắc mặt của Tưởng Đức Lâm lập tức thay đổi.
Trình Vĩnh Quốc cười khẩy, nói: “Nhưng tuổi của Trần Gia Bảo còn trẻ, sao lại có thể đặt ngang hàng với một bậc cao nhân như sư phụ Chúc được đây? Ông Thành à, ông hồ đồ quá rồi đấy.”
“Đúng đúng đúng, các người nhìn tôi xem, lớn tuổi nên đầu óc cũng hồ đồ rồi. Xin sư phụ Chúc đừng trách.” Thành Trung vội vàng xin lỗi, nhưng nhìn vẻ mặt lộ rõ trên mặt của ông ta mà xem, râu ria cũng sắp vểnh lên trời luôn rồi.
“Không sao, chỉ cần một số người không cố làm ra vẻ, tôi sẽ không so đo.” Chúc Càn Khôn nói.
Câu nói này giống như chỉ vào mũi Trần Gia Bảo mà mắng.
Khuôn mặt của Tưởng Đức Lâm tái xanh, hai bàn tay nắm lại thật chặt. Nhưng khi đối mặt với một kẻ mạnh như “Thông U hậu kỳ”, ông ta chỉ có thể kìm nén sự tức giận của bản thân.
Trần Gia Bảo vỗ vai Tưởng Đức Lâm, nói: “Đi thôi, tìm một nơi để ngồi xuống trước đã.”
“Được, ngài Trần.” Tưởng Đức Lâm nhụt chí nói, đi theo Trần Gia Bảo về phía chỗ ngồi ở hướng tây.
Lệ Công Danh đang định theo sau thì đột nhiên tròng mắt hơi chuyển động, đổi ý đi thẳng tới chỗ Thành Trung, hì hì cười nói: “Ông Thành, tôi ngồi ở đây thì không có vấn đề gì chứ.”
Thành Trung càng đắc ý hơn, cười khà khà nói: “Cậu đừng khách sáo, rất hoan nghênh.”
Lệ Công Danh cười ha ha, ngồi ở phía sau Trình Vĩnh Quốc, cũng không thèm nhìn Trần Gia Bảo và Tưởng Đức Lâm lấy một cái. Rất rõ ràng, anh ta cảm thấy ngồi bên cạnh Chúc Càn Khôn sẽ có tính bảo đảm cho tương lai hơn. Còn về phần Trần Gia Bảo và Tưởng Đức Lâm, anh ta đã vứt bỏ rồi.
Lệ Công Danh làm như vậy, đồng nghĩa với việc tát thẳng vào mặt Tưởng Đức Lâm trước mắt mọi người.
Gương mặt trắng nõn của Tưởng Đức Lâm đỏ lên, trán nổi đầy gân xanh, nhỏ giọng nổi giận mắng: “Đồ đàn ông mặc váy, Lệ Công Danh đúng là một tên thấy trăng quên đèn!”
Trần Gia Bảo bật cười một tiếng, nói: “Không sao. Bởi vì lợi ích mà tụ hội, nhất định cũng bởi vì lợi ích mà tan rã. Đây là chuyện nhân tình thế thái mà.”
“Cậu Trần nói rất đúng.” Tưởng Đức Lâm lên tiếng, nhưng nhìn vào vẻ mặt của ông ta, hiển nhiên vẫn còn canh cánh sự buồn phiền trong lòng.
Đột nhiên, Lệ Công Danh chắp tay nói: “Sư phụ Chúc, tất cả đám người chúng tôi đều dựa cả vào cậu.”
“Khách sáo quá, mọi người cứ yên tâm. Có tôi ở đây thì cho dù đích thân Đồ Bá Thạch đến đây cũng không thể nào bắt được các người.” Đột nhiên Chúc Càn Khôn đứng lên, búng ngón tay về phía cây cột màu đỏ bị che khuất trong sảnh chính. Một lượng khí vô hình bắn ra, lập tức có một một tiếng “Ầm” vang lên, trên cây cột lập tức có một cái lỗ nhỏ xuyên qua.
Ôi!
Đám người hít sâu một hơi. Cây cột này được làm từ gỗ bách, đường kính ít nhất là năm mươi xăng-ti-mét, tính chất cực kỳ rắn chắc, cách Chúc Càn Khôn gần mười mét. Khoảng cách xa như vậy mà Chúc Càn Khôn chỉ nhẹ nhàng xuyên qua cây cột thô to đến thế chỉ trong nháy mắt. Quả thực đây là một phương pháp ráp rất thần bí..
Ngay cả Tưởng Đức Lâm cũng vì thế mà thay đổi sắc mặt.
Đám người không khỏi vui mừng, lũ lượt cung kính nói với Chúc Càn Khôn: “Sư phụ Chúc đúng là cao nhân tại thế. Có ông làm chủ cho chúng tôi, tất cả mọi người đều có thể ngủ ngon giấc rồi.”
Chúc Càn Khôn đắc ý vuốt râu, đồng thời nhìn về phía Trần Gia Bảo, vẻ khinh miệt lóe lên rồi biến mất.