“Được, cậu cứ yên tâm, tuyệt đối không có lần sau nữa đâu.” Tạ Anh Dũng nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương của Trần Gia Bảo, mồ hôi sau lưng của ông ướt đẫm áo. Đây chính là người có thể giết chết Đồ Bá Thạch, về sau tuyệt đối không nên trêu chọc!
Tạ Hoàng Dương cười hòa giải: “Nói không chừng về sau chúng ta là người một nhà đây, không nên làm bầu không khí cứng ngắc đi như vậy.”
Tạ Cẩm Tú bưng trà từ trên tầng đi xuống. Vừa vặn cô nghe được câu nói này của Tạ Hoàng Dương. Cô lập tức dừng chân, trong mắt vừa mừng vừa sợ.
“Người một nhà? Chẳng lẽ ông nội cự tuyệt lời cầu hôn của Triệu Đình Nhiên mà đồng ý để Gia Bảo làm cháu rể của mình?
Tạ Cẩm Tú trong lòng ngọt ngào. Cô nhìn thấy ba người đàn ông nhìn về phía mình thì gương mặt xinh đẹp bỗng chốc đỏ lên. Cô ngượng ngùng chạy về hòng của mình. Trong lòng rạo rực như con hươu con đang chạy loạn xạ, khóe miệng cô không khỏi nở một nụ cười thật tươi.
“Thực sự già mà không có nết.” Trần Gia Bảo lắc đầu, anh tự mình tiến lên tầng trên.
Cùng lúc đó, Triệu Đình Nhiên ôm túi vải xanh đi ra khỏi nhà họ Tạ về sau, trong mắt xuất hiện một nỗi cừu hận thấu xương.
“Trần Gia Bảo, cái nhục ngày hôm nay, tao Đình Nhiên chắc chắn sẽ trả lại cho mày gấp trăm, gấp nghìn lần. Tao sẽ nhường mày sống không bằng chết! Mày nghĩ rằng giết chết chú Đồ liền xong việc? Mày nghĩ nhà họ Triệu không có biện pháp xử lý mày sao? Chú Đồ còn có một người anh trai, người này chính là cường giả cấp bậc ‘Tông Sư’. Trần Gia Bảo mày ngồi chờ cái chết đi.”
Triệu Đình Nhiên cười lạnh, hắn lấy điện thoại ra gọi điện cho ông nội.
Mà ở ngoài thành phố Hòa Bình. Biệt thự nhà họ Lý, Lý Đức Trung để điện thoại di động của mình xuống, sắc mặt vừa âm trầm vừa khó tin.
“Anh, có chuyện gì xảy ra vậy? Có phải Trần Gia Bảo đã bị ám sát hay không?” Lý Vũ Minh hưng phấn hỏi.
“Vừa mới nhận được tin tức của sát thủ, lần này ám sát Trần Gia Bảo thất bại…..” Lý Đức Trung lắc đầu.
Lý Vũ Minh kinh ngạc, tức giận nói: “Chết tiệt, cái mạng Trần Gia Bảo thật lớn đi, ngay cả sát thủ lừng lẫy trên bảng Phong Nhất đều thất bại.”
Sắc mặt Lý Đức Trung âm trầm, anh tiếp tục nói: “Lúc tiến hành ám sát, Trần Gia Bảo đang ở trên sông Vân Hà ở bên cạnh Hội quán Vọng Giang. Hắn ta cùng Đồ Bá Thạch đang tiến hành một trận quyết đấu sinh tử.”
“Đồ Bá Thạch? Chính là cao thủ đệ nhất của nhà họ Triệu sao? Thực lực của hắn đã sớm đạt đến cảnh giới đỉnh phong “Thông U hậu kỳ”?” Lý Vũ Minh kinh ngạc nói.
Năm ngoái Lý Vũ Minh đi theo bố tham gia tụ hội ở trong tỉnh thành. Đúng lúc đó Đồ Bá Thạch của nhà họ Triệu cũng ở chỗ đó. Anh ta tận mắt nhìn thấy Đồ Bá Thạch bày ra tuyệt kỹ của mình, một tay cầm kiếm đánh nát một hòn đá lớn cách hắn 10 mét.”
Trong mắt Lý Vũ Minh, Đồ Bá Thạch chính là nhân vật thần tiên, cơ hồ vô địch thiên hạ!
Nhìn thấy Lý Đức Trung gật đầu thừa nhận, Lý Vũ Minh nửa mừng nửa lo. Anh ta nhẹ nhàng thở vào, cười to nói: “Trần Gia Bảo là một thằng ngốc nha, hắn không biết mình có bao nhiêu cân lượng sao? Hắn dám quyết chiến với Đồ Bá Thạch? Vậy cũng tốt, hắn chắc chắn sẽ chết dưới kiếm của Đồ Bá Thạch….”
“Trần Gia Bảo không chết.”
Đột nhiên Lý Đức Trung ngắt lời anh ta.
Tiếng cười của Lý Vũ Minh đột nhiên im bặt, anh ta ngạc nhiên nói: “Không thể nào? Tại sao Trần Gia Bảo lại có thể sống sót dưới kiếm của Đồ Bá Thạch?”
“Trần Gia Bảo không chỉ không chết mà còn tự tay chém chết Đồ Bá Thạch.” Trong mắt Lý Đức Trung xuất hiện một sự rung động, rõ ràng anh ta cũng không tin cái kết quả này.
“Cái gì? Đồ Bá Thạch chết? Anh, anh không có lầm đấy chứ?” Lý Vũ Minh kinh ngạc. Anh ta đứng bật dậy, không cẩn thận làm đổ ly nước ở trên bàn. Ly nước rơi xuống đất nát vụn, Lý Vũ Minh hoàn toàn không bận tâm đến nó, anh ta khiếp sợ nhìn về phía Lý Đức Trung.
Lý Đức Trung lắc đầu, nói: “Thời điểm mà Trần Gia Bảo và Đồ Bá Thạch quyết chiến, Độc Xà núp ở đó không xa. Đây chính là kết quả mà hắn tận mắt nhìn thấy.”
“Vãi thật, Trần Gia Bảo là một tên quái thai, ngay cả Đồ Bá Thạch cũng không phải là đối thủ của hắn? Anh, vậy chúng ta có nên đi lấy lòng hắn hay không? Nhỡ đâu Trần Gia Bảo giết tới tận cửa thì chúng ta cũng không thể ngăn chặn nổi.” Lý Vũ Minh hoảng hốt nói.
Nội tâm Lý Đức Trung tràn đầy xoắn xuýt. Anh ta cắn răng nói: “Bây giờ không thể quay đầu được nữa. Quỳnh Tím đã hành động, bây giờ chúng ta có hủy bỏ treo thưởng đi chăng nữa nhưng nhỡ đâu Trần Gia Bảo điều tra ra được thì lúc đó chúng ta càng bất lợi. Bây giờ anh mày đem mức treo thưởng lên 35 tỷ đồng. Tao không tin là Trần Gia Bảo sẽ không chết.”
Lý Vũ Minh nhìn thấy biểu cảm điên cuồng của Lý Đức Trung, trong lòng anh ta nổi lên một nỗi bất an.