Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cực Phẩm Thần Y - Trần Gia Bảo - Liêu Ngọc Anh

Chương 2003

Ngay cả khi Vũ Nhược Uyên đã cản được kiếm khí lại vẫn cảm thấy cơ thể bị đánh cho rung lên, máu nghịch dòng cuồn cuộn, bay ngược ra đằng sau, trong lòng hoảng hốt.

Trần Gia Bảo không đuổi theo, chỉ liếc mắt đánh giá bộ dáng váy trắng trường kiếm của Vũ Nhược Uyên, trong mắt là chút nghi ngờ và thất vọng.

Vũ Lâm Giang sợ Vũ Nhược Uyên bị thương, vội dừng lại thế công hướng về Trần Gia Bảo, quay đầu nhìn Vũ Nhược Uyên đứng vững trên mặt đất. Tuy có vẻ không quá tốt, nhưng vẫn xinh đẹp thanh tú, không có dấu vết bị thương, Vũ Lâm Giang thế mới yên tâm thở phào.

Sầm Bân Vĩ và Vũ Vô Song thấy Vũ Lâm Giang dừng tay cũng đều ngừng lại, dù sao chỉ bằng hai người là không thể ngăn được ba thanh Trảm Nhân Kiếm của Trần Gia Bảo.

Vũ Nhược Uyên rơi xuống đất liền thấy được vẻ nghi hoặc và thất vọng của Trần Gia Bảo, cô ta sửng sốt, sao người này lại nhìn cô ta như thế?

Trần Gia Bảo nghi ngờ hỏi: “Mặc váy trắng, cầm trường kiếm, sau khi cô tới núi Vụ Ẩn, bắt đầu mặc tạo hình thế này từ bao giờ?”

Vũ Nhược Uyên lại ngây ra, đứng trước nguy cơ sinh tử mà Trần Gia Bảo còn có thời gian chú ý cách ăn mặc của cô ta cơ à? Thần kinh có vấn đề hay sao?

Cô ta cười khẩy, kiếm Thất Tinh vẽ ra một đường xinh đẹp, ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Từ lúc tôi hơn mười tuổi đã bắt đầu duy trì loại phong cách này, sao nào?”

Trần Gia Bảo cau mày, nói như vậy, người Văn Gia phái tới rất có thể đã nhận nhầm Vũ Nhược Uyên thành Lưu Ly, như thế cũng có thể giải thích vì sao từ ngày anh đến núi Vụ Ẩn lại chưa từng thấy được Lưu Ly, hơn nữa mấy người Vũ Lâm Giang biết anh có Thiên Hành Cửu Châm cũng không tỏ vẻ nhà họ Vũ cũng có người biết Thiên Hành Cửu Châm.

“Xem ra kéo dài thời gian, tiêu phí nhiều công sức như vậy đều không tìm được Lưu Ly, ngược lại còn khiến bản thân rơi vào hiểm cảnh. Lưu Ly ơi là Lưu Ly, cô để lại cho tôi vấn đề thật không nhỏ chút nào.”

Trần Gia Bảo lắc đầu cười khổ, khó tránh khỏi mất mát.

Vũ Nhược Uyên càng thêm kỳ quái, ánh mắt thoáng đảo, cầm kiếm ngạo nghễ đứng thẳng: “Cuộc đời tôi trước giờ đều không ăn thiệt thòi, vừa rồi tôi trả lời một câu hỏi của anh rồi, bây giờ anh phải trả lời một câu hỏi của tôi.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận