Liễu Ngọc Anh lo lắng lòng tự trọng của Trần Gia Bảo bị đả kích, lập tức nổi giận nói: “Nguyễn Khiêm, anh câm miệng lại, chuyện của tôi không cần anh nhiều lời, lưu manh thối, chúng ta đi.”
Cô tức giận đứng dậy định bỏ đi, Trần Gia Bảo giữ chặt tay của cô lại còn kéo cô trở về, cười nói: ” Cô vợ nhỏ à, em có thể yên tâm ngồi đây xem anh đánh vào mặt anh ta như thế nào.” Lập tức lại nhìn về phía Nguyễn Khiêm, anh cười tinh nghịch nói: ” Hình như anh đã hiểu lầm điều gì đó. Từ đầu đến cuối, tôi chưa bao giờ nói rằng tôi là một nhân viên bình thường. Mọi chuyện chỉ là anh tự cho mình là đúng mà thôi. Thật ra chức vụ chính thức của tôi trong công ty là tổng giám đốc cố vấn.”
“Tổng giám đốc cố vấn?” Liễu Ngọc Anh kêu lên.
Nguyễn Khiêm sững sờ lập tức bĩu môi, khinh thường nói: “Lời này của anh dùng để lừa gạt người khác coi như cũng được, tôi là giám đốc sáng tạo của công ty, theo như tôi được biết, trung tâm thương mại Hòa Bình căn bản cũng không có chức vị tổng giám đốc cố vấn này. Hơn nữa, Tổng giám đốc Hàn là một người phụ nữ mạnh mẽ nổi tiếng trong giới kinh doanh, gần đây nói một không hai, làm sao cô ấy có thể cần anh làm cố vấn? Thật sự là buồn cười.”
Liễu Ngọc Anh âm thầm nhíu mày, nếu như Trần Gia Bảo thật sự đang nói dối…, vậy chính là nhân phẩm anh có vấn đề. Tuy nhiên cô có thể hiểu được Trần Gia Bảo là vì tìm về mặt mũi, nhưng là trong lòng tóm lại không quá thoải mái.
Trần Gia Bảo nhún vai nói: “Là thật hay là giả, gọi điện thoại hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao, điện thoại tôi có lưu số của Lưu Bảo Châu, lời của cô ấy nói có lẽ anh sẽ tin phải không?”
Nguyễn Khiêm cả kinh, thư ký Lưu là tâm phúc của tổng giám đốc Hàn, bình anh tỏ ra xa cách, thậm chí ngay cả mặt mũi giám đốc sáng tạo cũng không cho.
“Chẳng lẽ, Trần Gia Bảo thật sự là tổng giám đốc cố vấn? Nói như vậy, mọi chuyện không dễ xử lý.” Nguyễn Khiêm khẩn trương nghĩ.
Tại ánh mắt mong chờ của Liễu Ngọc Anh, Trần Gia Bảo lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Lưu Bảo Châu, một lúc sau, bất đắc dĩ nói: “Lưu Bảo Châu không nghe máy.”
Nguyễn Khiêm nhẹ nhàng thở ra, lập tức không chút khách khí mà cười rộ lên: “Loại mánh khoé lừa người như anh cũng quá thấp kém, chỉ cần bấm một dãy số là nói của thư kí Lưu, sau đó lấy cớ không ai trả lời, anh nghĩ rằng loại kịch bản cũ rích này có thể lừa gạt được tôi sao? Anh đừng có mơ mộng hão huyền nữa.”
Liễu Ngọc Anh thất vọng thở dài.
Trần Gia Bảo cũng bắt đầu khó chịu…, mẹ kiếp, thằng này muốn cướp cô vợ nhỏ yêu quý của mình, còn bới móc mình khắp nơi, không cho hắn biết thế nào là lễ độ, thật đúng cho là mình dễ bị bắt nạt.
Nghĩ tới đây, anh trầm mặt, trực tiếp gọi điện thoại cho Hàn Đông Vy, sau khi kết nối điện thoại được, anh nói thẳng: “Đông Vy, trong công ty có giám đốc sáng tạo mới tên là Nguyễn Khiêm? sao”
“Đông Vy? Chẳng lẽ là tổng giám đốc Hàn Đông Vy?”
Nguyễn Minh kinh ngạc, lập tức cười nhạo nói: “Tổng giám đốc Hàn là người ở trên cao, làm sao có thể trả lời cuộc gọi của nhân viên bình thường như anh được? Cho dù anh muốn lừa gạt người, tốt xấu cũng lừa cái đáng tin một ít được không?”
“Anh câm miệng!” Liễu Ngọc Anh nổi giận nói.
Nhận được điện thoại của Trần Gia Bảo, Hàn Đông Vy rất vui vẻ. Cô vừa định làm nũng hai câu với người mình yêu thì nghe được giọng nói nghiêm túc của Trần Gia Bảo, lập tức hồi phục trạng thái công việc nói: “Đúng rồi, là một người du học về rất có năng lực đấy. Em có ý định để cho anh ta làm giám đốc sáng tạo thử xem, có chuyện gì vậy, anh ta đắc tội với anh à?”
Trần Gia Bảo nhàn nhạt “ừ” một tiếng, Hàn Đông Vy lập tức hiểu được, trong mắt hiện lên một tia sáng nói: “Được rồi, em biết phải xử lý như thế nào.”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Gia Bảo nhìn Liễu Ngọc Anh ở một nụ cười nhẹ an tâm với cô.
Nguyễn Khiêm cười khẩy nói: ” Cố vấn Trần, không biết tổng giám đốc Hàn có thể có dặn dò gì không?”
“Cô ấy sẽ đích thân gọi điện thoại nói cho anh.” Vẻ mặt Trần Gia Bảo khinh miệt, duỗi ra ba ngón tay, đếm: “Ba, hai, một.”
Anh vừa dứt lời thì điện thoại của Nguyễn Khiêm lập tức vang lên.
Nguyễn Khiêm tập trung nhìn vào, rõ ràng là số điện thoại của Hàn Đông Vy gọi tới, ánh mắt lộ ra không thể tưởng tượng nổi biểu lộ, trong mắt hiện lên vẻ khó tin, nhưng anh ta vẫn đang tự an ủi mình: “Thật trùng hợp, mọi chuyện chỉ là trùng hợp mà thôi.”
Dưới ánh mắt vui đùa của Trần Gia Bảo, Nguyễn Khiêm tiếp nhận điện thoại, cung kính nói: “Xin chào, tổng giám đốc Hàn.”
Giọng nói lạnh lùng của Hàn Đông Vy thanh lập tức truyền tới: “Căn cứ tổng giám đốc cố vấn Trần Gia Bảo đề nghị, công ty quyết định cùng anh chấm dứt hợp đồng lao động, anh đã bị sa thải.”
Dút lời, Hàn Đông Vy không nói hai lời trực tiếp cúp điện thoại.
Sắc mặt Nguyễn Khiêm lập tức trắng bệch, tràn đầy khiếp sợ.
“Vậy mà Trần Gia Bảo thật là tổng giám đốc cố vấn công ty. Ặc, sớm biết như vậy mà nói…, mình còn ‘cậy mạnh’ làm gì khiến cho công việc cũng bị mất.”