Trong lòng Lâm Thanh Hà vừa ngọt ngào vừa ngượng ngùng, lặng lẽ nhìn Trần Gia Bảo một chút, ngoan ngoãn nói: “Con và Thiên Hạnh là bạn thân, chú Hoàng không cần khách sáo quá đâu ạ.”
Ngoài mặt Hoàng Thiên Phong vẫn ha ha cười, thế nhưng trong lòng lại có chút tiếc nuối: “Nếu như Thiên Hạnh nhà ta quen cậu Trần trước, trở thành người tình của cậu Trần. Chuyện này đối với sự phát triển sau này của nhà họ Hoàng, chỉ có lợi chứ tuyệt đối không có hại. Haizzz, bây giờ có nói cái gì cũng đã muộn, thật đáng tiếc, đáng tiếc quá.”
Sau đó, Thành Trung và những người khác có mặt ở đó cũng dồn dập hướng về phía Trần Gia Bảo chúc rượu.
Lâm Thanh Hà ngồi bên cạnh anh, trong lòng tràn ngập ngọt ngào với tự hào.
Thành Trung uống một chén rượu, đột nhiên nghiêm nghị nói rằng: “Cậu Trần, Tưởng Đức Lâm đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy, tám giờ buổi tối ngày mai, vẫn là Hội quán Vọng Giang, mấy người chúng tôi sẽ đợi cậu Trần đại giá quang lâm.”
“Tám giờ tối mai sao?”
Trần Gia Bảo hơi suy tư, ngày mai anh phải đi bệnh viện, xem qua bệnh tình cho mẹ của vợ nhỏ, có lẽ vẫn có thể tới kịp, nghĩ vậy anh gật đầu đồng ý.
Lâm Thanh Hà tò mò nháy nháy mắt, trong lòng luôn cảm thấy, tám giờ tối mai ở bar Vọng Giang, nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn gì đó.
Sau đó, mọi người bắt đầu thoải mái uống rượu, Trần Gia Bảo uống rượu như uống nước lã, cứ rượu đến là uống, khiến cho đám người Thành Trung líu lưỡi không nói lên lời.
Trong lúc ấy, Hoàng Thiên Hạnh cũng lén đi vào, chủ động ngồi bên cạnh Trần Gia Bảo, ngượng ngùng nhìn về phía anh chúc rượu.
Nhìn Hoàng Thiên Hạnh vui mừng ngồi bên cạnh Trần Gia Bảo, trong lòng Thành Trung thầm than một tiếng, nếu như đổi thành người khác, ông ta tin chắc rằng với mị lực của cháu gái mình có thể dễ dàng đem đối phương bắt lại.
Thế nhưng cậu Trần cường giả như vậy, bên người chẳng bao giờ thiếu đàn bà. Thế nên ông ta cũng không coi trọng Hoàng Thiên Hạnh cho lắm.
Chờ sau khi tiệc rượu kết thúc, Thành Trung và những người khác lại cung kính tiễn Trần Gia Bảo ra ngoài, Hoàng Thiên Hạnh nhìn Trần Gia Bảo và Lâm Thanh Hà đang thân mật với nhau phía trước, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Bữa tiệc hôm nay vốn là để mừng sinh nhật cho Hoàng Thiên Hạnh, thế nhưng có Trần Gia Bảo tiếng tăm lừng lẫy ở đây, ngay cả Lâm Thanh Hà cũng nổi bật chói sáng hơn so với Hoàng Thiên Hạnh.
Hôm nay là thứ bảy, cũng đã lâu lắm rồi Lâm Thanh Hà không được ở chung với Trần Gia Bảo, vì thế Trần Gia Bảo mang theo Lâm Thanh Hà, cùng đi trung tâm thương mại mua sắm, rồi lại đi dạo phố xem phim. Chờ đến lúc trời tối, Trần Gia Bảo đã mệt mỏi không mở mắt nổi mắt đưa Lâm Thanh Hà đến Đường Mỹ Liên. Sau đó mới kêu Hương Giang lái xe, đưa anh trở về biệt thự Biển Xanh.
Đêm khuya, trăng sáng sao thưa.
Trong biệt thự nhà họ Liễu, đèn đuốc sáng trưng.
Vua châu báu thành phố Hòa Bình Liễu Đức Thắng, giờ phút này cũng không dám ngủ, ông ta đứng trong vườn hoa của biệt thự, cung kính đứng một bên chờ sai sử.
Trên bộ bàn ghế đá bên cạnh ông ta, đang bày một bình Bích Loa Xuân thượng hạng.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi xanh cầm thanh trường kiếm đang ngồi ở đó. Vóc dáng ông ta gầy gò, khí chất lạnh lẽo xuất trần, tựa như thanh kiếm còn trong vỏ. Tuy rằng kiếm không rời vỏ, thế nhưng lại có thể làm người ta sợ hãi.
Giờ phút này, cảm giác của Liễu Đức Thắng chính là như thế. Cũng bởi vậy mà ông ta chỉ dám cung kính đứng ở một bên, không dám nói lung tung chút nào, sợ bản thân vô tình chọc cho Cừu Thanh Vũ không vui.
Buổi trưa hôm nay Cừu Thanh Vũ mới tới thành phố Hòa Bình, bởi vì trước đó ông ta và nhà họ Liễu ở thủ đô có chút dây dưa rễ má, lại có mấy lần có duyên gặp mặt Liễu Đức Thắng, cho nên ông ta liền trực tiếp đi tới nhà họ Liễu.
Cừu Thanh Vũ nhấp một ngụm trà, hỏi: “Tin tức có chính xác không?”
Liễu Đức Thắng nghiêm mặt nói: “Ngài Cừu, nhà họ Liễu chúng tôi ở thành phố Hòa Bình phát triển nhiều năm như vậy, đã sớm có mạng lưới tin tức của mình. Tám giờ tối ngày mai, Trần Gia Bảo sẽ có mặt ở Hội quán Vọng Giang, cùng đến đó còn có Tưởng Đức Lâm, Thành Trung và đám người Trường Lâm Tỉnh hẹn gặp đám ông to bà lớn của thế giới ngầm, tin tức này chính xác trăm phần trăm.”
Cừu Thanh Vũ đặt chén trà xuống, bỗng nhiên đứng dậy, nói rằng: “Được. Buổi tối ngày mai, đích thân tôi sẽ đến Hội quán Vọng Giang, hạ gục Trần Gia Bảo dưới kiếm của tôi!”
“Chỉ là. . .” Liễu Đức Thắng do dự một chút, nói rằng: “Ngoại trừ Trần Gia Bảo, bên ngoài Hội quán Vọng Giang còn có đám người Tưởng Đức Lâm ở đó. Bọn họ nhất định sẽ mang vũ khí. . .”
“Không sao, bên dưới Tông Sư, tất cả đều là giun dế. Coi như bọn họ có súng có pháo, cũng không cách nào uy hiếp được tôi. Tám giờ đêm mai, Hội quán Vọng Giang chính là Trần Gia Bảo táng thân bỏ mạng.” Cừu Thanh Vũ mặt mày lẫm liệt, trường kiếm trong tay cũng rung động phát ra những tiếng “ong ong” vang vọng không ngớt.