Lưu Vũ Tình hơi sửng sốt, sau đó đặt kính viễn vọng xuống, lẩm bẩm nói: “Ngay cả kiếm đạo tông sưu Cừu Thanh Vũ cũng phải chết trong tay Trần Gia Bảo, trời ơi, thực lực của anh ta quả thật là quá cao siêu rồi, từ khi nào mà huyện Trường Lâm lại xuất hiện một quái kiệt như vậy? Bá tước Batman, anh vẫn định ám sát Trần Gia Bảo sao?”
Sắc mặt của bá tước Batman tái mét lại, một lúc sao mới nói: “Tôi sẽ không ngốc mà đi làm chuyện dại dột đó, tôi quyết định từ bỏ nhiệm vụ này rồi, chúng ta lập tức quay trở về huyện Phú Thọ, nói cho cậu Bùi Phong biết chuyện của Trần Gia Bảo, bảo cậu ấy chuẩn bị sớm một chút.”
Lưu Vũ Tình gật đầu, sau đó đột nhiên thở dài nói: “Có Trần Gia Bảo trấn thủ huyện Trường Lâm, tôi có dự cảm thế giới ngầm của huyện Phú Thọ chúng ta, e rằng sẽ phải bỏ dở kế hoạch tiến công vào huyện Trường Lâm mất.”
Bá tước Batman không nói không rằng, sắc mặt ngày càng trở nên tái nhợt.
Lúc này, Trần Gia Bảo không hề biết rằng vẫn có người đang ẩn nấp trong bóng tối chờ đợi cơ hội để ám sát anh, bây giờ anh đang ngồi trên xe nhắm mắt nghỉ ngơi, quay về biệt thự Biển Xanh.
Hương Giang vừa lái xe, vừa lén nhìn Trần Gia Bảo, tò mò hỏi: “Chủ nhân, anh thật sự cứ như vậy mà dễ dàng bỏ qua cho đám người Thành Trung đó sao?”
“Nếu không thì thế nào?” Trần Gia Bảo mở mắt, cười nói: “Nói cho cùng, bọn họ cũng chỉ là một đám người đáng thương, mặc dù bình thường hay ravẻtađây, nhưng ở trước mặt tôi và Cừu Thanh Vũ, không, thậm chí là ở trước mặt Đồ Bá Thạch, bọn họ cũng vẫy đuôi nịnh nọt lấy lòng. Nên cho dù có giết bọn họ hay không, đối với tôi mà nói cũng không có gì khác biệt cả.”
Hương Giang cười nói: “Tôi biết ở trong mắt chủ nhân, bọn họ chỉ là ruồi muỗi mà thôi, chỉ cần chủ nhân muốn thì lúc nào cũng có thể bóp chết bọn họ.”
Trần Gia Bảo bật cười, không nói gì, coi như là ngầm thừa nhận.
“Chủ nhân tuổi vẫn còn trẻ mà đã trở thànhcườnggiả tông sư, ngay cả Cừu Thanh Vũ đã nổi danh từ lâu cũng phải chết trong tay của chủ nhân, có lẽ đi theo bên cạnh chủ nhân, sẽ còn được chứng kiến nhiều kỳ tích khác.” Trong lòng Hương Giang âm thầm nghĩ như vậy.
*Cường giả: người có năng lực, có thiên phú.
Trần Gia Bảo ngồi ở ghế phụ lái, nhớ lại trận chiến giao đấu với Cừu Thanh Vũ, lại âm thầm lắc đầu.
“Cừu Thanh Vũ chẳng qua chỉ là một cao thủ tông sư, vậy mà đã có thể khiến tôi phải gặp rắc rối rồi, thế mà ở phía trên của tông sư còn có những cường giả của cảnh giới Tiên Thiên và Truyền Kỳ nữa, mặc dù trong thế gian này có rất ít cao thủ Truyền Kỳ, mà cao thủ Tiên Thiên có lẽ chỉ có trong truyền thuyết, nhưng ai có thể chắc chắn rằng, sau này sẽ không gặp phải những cường giả đó chứ? Xem ra, phải nắm chắc thời gian để đột phá tu vi mới được.”
Sau khi về đến biệt thự, Trần Gia Bảo trở về phòng, lấy ra cuốn “Vô Tự Thiên Thư” mua được ở buổi đấu giá lần trước, “Vô Tự Thiên Thư” vẫn toát ra kiếm ý cuồn cuộn như cũ.
Trận giao chiến giữa anh và Cừu Thanh Vũ hôm nay khiến anh có thể lờ mờ biết được kiếm ý toát ra từ cuốn “Vô Tự Thiên Thư” này quá là vĩ đại, có lẽ cần phải có một luồng chân khí mạnh mẽ nạp vào thì mới có thể khám phá được những điều thần bí của cuốn “Vô Tự Thiên Thư” này, nhưng thực lực của bản thân anh lúc đó mới chỉ ở giai đoạn đỉnh cao của “Thông U Hậu Kỳ” mà thôi, nói khó nghe một chút thì so với cường giả chân chính thì thực lực của anh vẫn còn kém khá xa.
Hiện tại anh đã đột phá rồi, tu vi đã mạnh hơn so với lúc trước không biết bao nhiêu lần, nếu “Vô Tự Thiên Thư” thật sự cần phải nạp đầy chân khí mới có thể xem được thì có lẽ bản thân anh đã có đủ điều kiện rồi.
Trần Gia Bảo bình tĩnh tập trung tinh thần, chậm rãi nạp đầy chân khí vào “Vô Tự Thiên Thư”.
Ngay sau đó, cũng vẫn giống như tình huống trước đó, chân khí của anh vừa được nạp vào cuốn sách thì giống như trâu đất xuống biển* vậy, không hề có một chút động tĩnh nào.
*Trâu đất xuống biển: một đi không trở lại.
“Tao không tin là thật sự sẽ không làm được gì mày!” Trần Gia Bảo nghiến răng, chân khí trong cơ thể bắt đầu cuồn cuộn dâng trào, ngay cả trên tay cũng xuất hiện luồng ánh sáng xanh, nhưng khi luồng ánh sáng xanh này vừa tiếp xúc với “Vô Tự Thiên Thư” thì ngay lập tức bị hút lấy hết sạch.
“Vẫn không đủ, vậy mà lại vẫn không đủ, tiếp tục cho tao!”
Trần Gia Bảo cau mày, tiếp tục nạp chân khí vào cuốn sách, bỗng nhiên, có một lực hút mạnh mẽ được tản ra từ “Vô Tự Thiên Thư”, nó điên cuồng nuốt chửng chân khí trong cơ thể anh.
Sắc mặt của Trần Gia Bảo khẽ thay đổi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì hậu quả thực sự không thể nào tưởng tượng nổi, nói không chừng còn chưa kịp khai phá được bí mật trong cuốn “Vô Tự Thiên Thư” này thì anh đã bị hút hết chân khí trở thành cái xác khô rồi, nhưng cứ như vậy mà từ bỏ thì anh thật sự không cam lòng chút nào.
“Kệ đi, hoặc là ăn được cả hoặc là ngã về không vậy!” Trần Gia Bảo cắn chặt răng, chân khí trong cơ thể anh lại tiếp tục điên cuồn nạp vào, luồng ánh sáng xanh trên tay càng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Dần dần, trong khi “Vô Tự Thiên Thư” đang không ngừng điên cuồng nuốt chửng chân khí, thì tốc độ hấp thu chân khí của nó cũng dần chậm lại.
Trần Gia Bảo vui mừng, quyết định thừa thắng xông lên, càng thêm điên cuồng nạp chân khí vào cuốn sách.