Mấy ngày nay, hôm nay là ngày mà Triệu Thế Minh có tâm trạng tốt nhất, vui đến mức không nhịn được mà ngâm nga hát.
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, khiến cho Triệu Thế Minh giật mình, vội vàng cầm điện thoại trên bàn đá lên, sau khi nhìn thấy là Liễu Vân Phi gọi tới thì khóe miệng cong lên cười một tiếng.
Ông ta nóng lòng nhận điện thoại, vui vẻ nói: “Cháu Liễu ngoan, có phải Trần Gia Bảo đã bị ngài Cừu giết rồi đúng không? Chắc cũng tìm được con trai Đình Nhiên của chú rồi chứ?”
Ở đầu dây bên kia, Liễu Vân Phi vẫn trầm mặc.
Triệu Thế Minh khẽ cau mày lại, trong lòng bỗng nhiên có dự cảm không lành, nói: “Rốt cuộc là như thế nào, ngài Cừu bây giờ đang ở đâu?”
“Cừu tông sư đã…đã chết rồi…” Giọng nói khó khăn của Liễu Vân Phi vang lên trong điện thoại.
“Cháu nói gì?” Triệu Thế Minh kinh ngạc, mặt cắt không còn một giọt máu, đến nỗi điện thoại đang cầm tay cũng suýt chút nữa rơi xuống đất, sửng sốt nói: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Ngài Cừu là kiếm đạo tông sư, đến cả súng ống hiện đại cũng thể giết được ông ta, sao ông ta lại chết được?”
Giọng nói nghiêm trọng của Liễu Vân Phi tiếp tục vang lên trong điện thoại: “Chúng ta đều sai rồi, Trần Gia Bảo vốn không phải là cao thủ đỉnh cao của “Thông U Hậu Kỳ”, mà là một cường giả tông sư, thậm chí còn mạnh hơn cả ngài Cừu nữa. Trận giao đấu giữa Trần Gia Bảo và ngài Cừu ở hội quán Vọng Giang, cuối cùng ngài Cừu đã chết dưới kiếm của Trần Gia Bảo, hơn nữa…”
Tin tức này thật sự quá mức chấn động, Triệu Thế Minh cảm giác ông ta có chút không tiêu hóa nổi tin tức này, hít sâu một hơi, rồi tiếp tục hỏi: “Hơn nữa cái gì?”
“Hơn nữa, theo như cháu đoán, Triệu Đình Nhiên rất có khả năng đã bị Trần Gia Bảo giết rồi, Triệu gia chủ, xin hãy nén bi thương.”
“Ầm” một tiếng, đầu óc Triệu Thế Minh đột nhiên trở nên trống rỗng, không chịu nổi mà ôm chặt lấy ngực lùi về sau hai bước.
Liễu Vân Phi tiếp tục nói: “Hiện giờ tình hình đang rất nghiêm trọng, theo điều tra của cháu về Trần Gia Bảo, tính cách của hắn ta là có thù ắt sẽ báo, nói không chừng sẽ tìm đến nhà họ Triệu để báo thù, Triệu gia chủ, mong chú sớm chuẩn bị thật kỹ lưỡng.”
“Chú hiểu rồi, cảm ơn cháu đã thông báo cho chú biết.” Triệu Thế Minh kìm nén lửa giận trong lòng, nói: “Chú sẽ nghĩ cách thông báo cho sư môn của ngài Cừu biết, để các cao thủ khác đến tìm Trần Gia Bảo báo thù.”
Sau khi Liễu Vân Phi cúp máy, thì lửa giận trong lòng Triệu Thế Minh không thể tiếp tục kìm nén được nữa, đập điện thoại vỡ tan tành, tức giận nói: “Trần Gia Bảo, nhà họ Triệu tao liều chết với mày!”
Lúc này, Trần Gia Bảo không hề biết rằng nhà họ Triệu đang định tiếp tục tìm cách trả thủ anh, không, cho dù là có biết được thì có lẽ anh cũng sẽ không thèm quan tâm đến.
Sau khi đọc hết “Hồn Nguyên Kiếm Kinh”, anh thấy mặt sau có ghi ba chiêu kiếm quyết, phân thành ba kiếm là Thiên, Địa và Nhân, mỗi chiêu kiếm điều có uy lực rất mạnh, còn vượt xa cả “Nhật Mang Kiếm Thức” của Cừu Thanh Vũ, chỉ tiếc rằng, với tu vi hiện tại của Trần Gia Bảo, muốn thực hiện ba chiêu kiếm này là điều vô cũng khó khăn, vì vậy cái suy nghĩ phải tranh thủ thời gian để tu luyện lại cuộn trào lên trong lòng anh, anh ngồi thiền rồi bắt đầu luyện công.
Đối với bản giấy gốc của “Hồn Nguyên Kiếm Kinh”, nó đã biến thành kiếm ý, hoàn toàn tan biến vào trong không gian rồi.
Có thể nói, trên thế gian này, chỉ có mình Trần Gia Bảo biết đến “Hồn Nguyên Kiếm Kinh” mà thôi.
Mấy ngày tiếp theo, Tưởng Đức Lâm, Kinh Đại Vĩ và những người khác lần lượt đến cửa thăm hỏi và còn mang tới những món quà lớn cựa kỳ quý giá, ví dụ như, Tưởng Đức Lâm tặng một chiếc Bentley phiên bản giới hạn, còn Kinh Đại Vĩ lại càng hào phóng hơn, tặng cho anh hẳn một ngôi nhà vườn trong một tiểu khu cao cấp của thành phố Hoà Bình.
Cho dù là Hương Gianghọc rộng biết nhiều, thì trong lòng cũng phải âm thầm cảm thán không nói lên lời.
Đối với những món quà lớn của đám người này mang đến, Trần Gia Bảo đều nhận hết không bỏ qua một món quà nào, trong lòng anh biết rất rõ, đám người này hào phóng như vậy đều là vì lo lắng anh vẫn còn ghi hận, để bụng chuyện bọn họ đã phản bội anh, vì vậy mới không tiếc tiền để mua lại bình an, nếu anh không nhận, ngược lại bọn họ sẽ sợ hãi đến kinh hồn bạt vía.
Hơn nữa, Trần Gia Bảo có được địa vị như ngày hôm nay, hoàn toàn là do giết được Đồ Bá Thạch, sau đó lại giết được Cừu Thanh Vũ, đây đều là do anh tự dựa vào sức mình để giành lấy được, vì vậy anh nhận những món quà này cũng không có gì đánh hổ thẹn.
Điều đáng nói là, lúc Thành Trung tới, còn dẫn theo cháu gái ngoại của mình là Hoàng Thiên Hạnh, đặc biệt là Hoàng Thiên Hạnh còn trang điểm ăn diện cực kỳ xinh đẹp, mặc dù cô vẫn đang là học sinh cấp 3 thôi, nhưng lại ăn mặc rất chững chạc, nhìn trông rất thanh thuần nhưng trong đó lại mang theo dáng vẻ trưởng thành, loại tương phản mạnh mẽ này, lại có sức hút đặc biệt với người khác giới.
Sau khi Thành Trung tặng quà xong, anh ta vẫn ở lì trong biệt thự của Trần Gia Bảo không chịu đi, nói được hai ba câu, anh ta đã lại nói đến Hoàng Thiên Hạnh, anh ta không ngừng tâng bốc cô thành một đóa hoa xinh đẹp, còn Trần Gia Bảo lại là một anh hùng trẻ tuổi, gần như muốn nói rằng hai người họ là một cặp trời sinh.