Hai má Hoàng Thiên Hạnh ửng hồng lên, không nhịn được mà nhìn trộm Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của Thành Trung, nhưng lại không hề thể hiện thái độ gì, điều này khiến cho sắc mặt của Hoàng Thiên Hạnh có chút chán nản.
Sau khi Thành Trung và Hoàng Thiên Hạnh rời đi, Hương Giang nhìn dòng tin nhắn hiện thị trên màn hình, giữa hai hàng lông mày mang theo chút nghi ngờ, nói: “Chủ nhân, vừa rồi nhận được tin tức, hai ngày nay nhà họ Tôn và nhà họ Lý thường xuyên qua lại với nhau, hình như bọn họ đang có âm mưu gì đó sau lưng chúng ta, tôi lo rằng sẽ có bất lợi cho chủ nhận.”
Tôn Trường Khang của nhà họ Tôn và anh em Lý Đức Trung của nhà họ Lý đều chết trong tay Trần Gia Bảo, mặc dù bọn họ không có chứng cứ xác thực, nhưng chỉ cần bọn họ động não là sẽ biết ngay chuyện này có liên quan đến Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo mỉm cười, tự tin nói: “Mọi âm mưu và thủ đoạn đều sẽ trở nên nhạt nhòa và không có tác dụng khi đứng trước một sức mạnh tuyệt đối.”
Hương Giang gật đầu thật mạnh, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ hơn.
Chỉ là Trần Gia Bảo lại không hề biết rằng, đằng sau nhà họ Tôn và nhà họ Lý, còn có một thế lực mạnh mẽ khác đang âm thầm làm loạn, sóng ngầm đang nổi lên và mây đen cũng đang bao phủ lấy cả thành phố.
Vài ngày sau, Trần Gia Bảo đều cực kỳ rảnh rỗi, mỗi ngày đều ở bên cạnh Hàn Đông Vy và Tạ Cẩm Tú sống cuộc sống nhàn nhã, tươi đẹp.
Tối hôm đó, Trần Gia Bảo và Hàn Đông Vy cùng nhau đi xem phim, sau khi đã xem hết bộ phim hai người cùng bước ra khỏi rạp chiếu phim.
Khóe miệng Hàn Đông Vy nở một nụ cười mãn nguyện, nắm lấy tay Trần Gia Bảo, đột nhiên nói: “Gia Bảo, tối ngày mai có một buổi tiệc xã giao, anh đi cùng em được không?”
Trần Gia Bảo vốn dĩ là không muốn đi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Hàn Đông Vy thì lại gật đầu đồng ý.
“Gia Bảo, cảm ơn anh.” Trong ánh mắt của Hàn Đông Vytràn đầy sự cảm động, chủ động hôn lên môi anh.
Một lúc sau, hai người nhìn nhau cười, tay trong tay đi về phía chiếc Bentley đang đỗ cách đó không xa.
Chiếc Bentley chính là chiếc xe của Tưởng Đức lâm đã tặng anh, vì muốn đi hẹn hò với Hàn Đông Vy nên Trần Gia Bảo đã bảo Hương Giang lái nó tới đây, lúc đầu Hàn Đông Vy thực sự rất kinh ngạc, lại nhìn thấy Hương Giang xinh đẹp như vậy, thì Hàn Đông Vy vừa cảm thấy ngạc nhiên lại vừa cảm thấy nghi ngờ, Hương Giang thấy vậy ngay lập tức thể hiện rõ cô là người giúp việc của Trần Gia Bảo, Hàn Đông Vỹ lúc này mới nửa tin nửa ngờ mà gật đầu.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo và Hàn Đông Vy khẽ cau mày lại, nhìn thấy bốn nam thanh nữ tú đang đứng bên cạnh chiếc Bentley và không ngừng bàn luận, Hương Giang ở bên cạnh đang nói gì đó cùng bọn họ với vẻ mặt vô cùng bất lực.
Trần Gia Bảo nhanh chóng bước tới, Hương Giang thấy vậy cũng vội vàng đi về phía anh, vui mừng nói: “Chủ nhân, anh quay lại rồi.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Trần Gia Bảo tò mò hỏi.
Hương Giang chỉ vào bốn nam thanh nữ tú đó, nhếch miệng khinh thường nói: “Bọn họ muốn đua xe với tôi, nhưng đã bị tôi từ chối rồi, vậy mà bọn họ vẫn bám lấy không tha.”
“Hóa ra là như vậy.” Trần Gia Bảo lúc này mới hiểu rõ ngọn nguồn.
Bỗng nhiên, bốn người đó đi tới, là cậu thanh niên nhuộm tóc đỏ dẫn đầu, nhìn có vẻ chỉ khoảng hai tư hai lăm tuổi, cười nói: “Người đẹp, thế nào? Đấu với các anh một ván nhé? Xe thể thao xịn như vậy, không đua một ván thì thật lãng phí quá.”
Đột nhiên, anh ta nhìn thấy Hàn Đông Vy ở bên cạnh Trần Gia Bảo, dung mạo xinh đẹp không kém Hương Giang, thì lộ ra vẻ kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ: “Mẹ nó, từ lúc nào mà thành phố Hoà Bình này lại có nhiều tuyệt sắc giai nhân như vậy, sao lúc trước mình chưa từng gặp qua chứ? Mà tên đàn ông này là ai? Bên cạnh lại có gái xinh như vậy, hơn nữa không phải một người mà là hai người, mẹ nó, quả là có số hưởng.”
Hương Giang dùng ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn tên Lông Đỏ đó một cái.
Cô là sát thủ được xếp trong bảng Phong Nhất, mặc dù thường bị xếp cuối bảng, nhưng là một sát thủ chuyên nghiệt, cho dù là xe thể thao, du thuyền hay thậm chí là trực thăng, thì cũng đều là những kỹ năng bắt buộc cô phải thành thạo, đó là còn chưa nói đến những vũ khí súng ống đạn dược hiện đaị khác, vì vậy Hương Giang quả thực là có tư cách khinh thường bọn họ.
Nếu theo tính cách trước đây của cô, thì cô đã sớm không thể nhịn được mà so tài với đám người này rồi, nhưng bây giờ cô đi theo Trần Gia Bảo, nên tất cả đều phải lấy Trần Gia Bảo làm chủ, không thể tùy hứng giống như trước đây được.
“Chủ nhân, chúng ta đi thôi.” Hương Giang nói, nhưng giữa hai hàng lông mày của cô vẫn lộ ra sự tiếc nuối.
Dường như đã nhìn thấy được suy nghĩ của cô, Trần Gia Bảo vỗ vào vai cô rồi cười nói: “Dù sao cũng là ra ngoài chơi, nếu cô muốn đua xe với bọn họ, vậy chúng ta đi cùng nhau đi.”
“Thật sao?” Hương Giang vui mừng ngẩng đầu lên.