Ngay cả Tạ Anh Dũng – chủ nhà nhà họ Tạ cũng không khỏi nhíu chặt mày lại, không vui nói: “Đông Vy, cậu ta còn trẻ như vậy, cho dù là biết y thuật đi chăng nữa, thì cũng chỉ biết chút ít y thuật vặt vãnh mà thôi, lần này cháu thực sự quá liều lĩnh rồi đấy.”
Toàn bộ lời nói của ông ta đều thể hiện thái độ không tín nhiệm đối với Trần Gia Bảo, chỉ còn thiếu nước nói thẳng toẹt ra Trần Gia Bảo là một tên lừa đảo nữa mà thôi.
Cô con gái yêu quý của Tạ Anh Dũng, công chúa nhỏ của nhà họ Tạ – Tạ Cẩm Tú cũng đang mở to đôi mắt đẹp đẽ long lanh của mình tò mò đánh giá trên dưới Trần Gia Bảo một lượt.
Ngay sau đó ánh mắt cô bỗng lóe lên vẻ khinh thường, lần này Hàn Đông Vy thực sự là nhìn lầm người rồi, một thiếu niên còn chưa đến hai mươi tuổi, nếu có thể chữa bệnh ung thư não của ông nội thì bác sĩ trên cả nước khẳng định đều dứt khoát tự tử luôn cho rồi.
Hàn Đông Vy cười khổ một tiếng, cô bắt đầu cảm thấy hơi hối hận vì đã dẫn theo Trần Gia Bảo đến đây.
Tiếng cười nhạo của người nhà họ Tạ không ngừng vang lên xung quanh.
Trần Gia Bảo vẫn không thèm để ý như cũ, chỉ bình tĩnh nói: “Nhìn người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đong đếm được. Mọi người không hiểu tôi, sao biết tôi là một tên lừa đảo chứ?”
Sau vài giây yên lặng, người nhà họ Tạ lại bắt đầu cười rộ lên.
“Ồ, cậu bé này cũng có tài diễn xuất đây chứ, lại đến nhà họ Tạ chúng ta làm bộ làm tịch, đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy kể từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ đấy.”
“Ha ha ha, dám đến nhà họ Tạ chúng ta giả bộ, xem ra đúng là một tên ngốc, không không không, cảm thấy cậu ta chính là một kẻ lừa gạt, cố ý đến nhà họ Tạ chúng ta để lừa tiền thì đúng hơn.” Một cậu thanh niên đẹp trai châm chọc nói.
Trong nháy mắt, mọi người xung quanh đều ha ha cười rộ hẳn lên.
Trong lòng Trần Gia Bảo cực kỳ tức giận, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc, cầm chặt kim châm trong tay, sau đó nhẹ cong đầu ngón tay bắn đi.
Chỉ trong nháy mắt đã đâm trúng vào cơ thể của người kia.
Tạ Duy Tùng, cũng chính là người lúc nãy đã mắng chửi Trần Gia Bảo là “kẻ lừa gạt”, vừa mới cười được một nửa, đột nhiên tiếng cười chợt im bặt, trong nháy mắt ngã lăn trên mặt đất, hoảng sợ nói: “Tôi… Sao tôi không cử động được nữa thế này?”
Trong phút chốc mọi người bắt đầu trở nên ồn ào, vội vàng đi lên phía trước xem xét tình hình.
Chỉ có Hàn Đông Vy là đứng ở chỗ cũ nhìn về phía Trần Gia Bảo tựa như đang suy nghĩ điều gì đó, lần trước lúc ở cửa hàng, cô đã từng thấy Trần Gia Bảo đối phó với Bảy Xà, Tạ Anh Dũng kinh ngạc bước lên phía trước, đang chuẩn bị xem xét tình huống một chút, đột nhiên lại nhìn thấy một ông già khom lưng đi vào, kinh ngạc nói: “Bác Trung, sao bác lại vào đây?”
Trên danh nghĩa thì bác Trung là quản gia , nhưng thực tế lại là đồng đội, là anh em kết nghĩa của Tạ Hoàng Dương. Không những thế, hiện tại ông còn là người bảo vệ của nhà họ Tạ, nắm vị trí hoàn toàn tách biệt.
Những năm gần đây, nếu không có bác Trung ở đây, ông Tạ và Tạ Anh Dũng có lẽ đã bị bọn kẻ khác giết chết rồi.
Vì vậy, mặc dù Tạ Anh Dũng là chủ của nhà họ Tạ, nhưng đối với bác Trung vô cùng xem trọng.
Bác Trung nhìn Tạ Duy Tùng thì loé lên một tia kinh ngạc, lập tức quay sang Trần Gia Bảo, cất tiếng: “Người anh em, mánh khoé của cậu không tệ, chỉ là có thể cho tôi một chút mặt mũi được không?
Mấy lời đó vừa nói ra, mọi người đều rất ngạc nhiên, nhất là Tạ Anh Dũng, ông ta lại càng bàng hoàng sửng sốt hơn ai hết.
Chẳng lẽ việc Tạ Duy Tùng bỗng nhiên bị liệt, là do Trần Gia Bảo làm ư?
Điều này chắc chắn không phải là chuyện mơ tưởng hoang đường chứ?