Phòng tiệc rất lớn, được tổ chức rất hoành tráng, hơn nữa cũng có rất nhiều khách được mời đến, ở đây họ nói chuyện chủ yếu về việc kinh doanh.
Trong những người ồn ào náo nhiệt đó, có một cô gái đang ngồi ở trong một góc yên tĩnh, cô có vẻ ngoài rất xinh đẹp cùng với khí chất thanh lãnh khó ai sánh bằng. Cô đang cầm một ly rượu đỏ, chỉ ngồi yên đó thôi nhưng cũng toát lên khí chất của một người phụ nữ thành đạt, thu hút vô số ánh mắt của mọi người trong bữa tiệc.
Cô là Tô Ánh Mai, người có tên trong hợp đồng hôn nhân trên danh nghĩa với Trần Gia Bảo, chính là vợ chưa cưới của anh.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng, lại càng tôn làn da trắng như tuyết của cô, giống như một đóa sen trắng cao quý thanh khiết trên đỉnh núi cao vậy. Mà vẻ đẹp của cô khiến cho người ta phải kinh ngạc, họ chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà không dám đến gần cô thêm.
Khi Trần Gia Bảo đến, anh đã nhìn thấy một cảnh đẹp như vậy.
Tuy rằng anh đã từng thấy vô số cô gái xinh đẹp khác như Tạ Cẩm Tú, Hàn Đông Vy, họ đều là những cô gái rất xinh đẹp, nhưng đến khi anh nhìn thấy Tô Ánh Mai, anh vẫn vô cùng ngạc nhiên trước dung mạo mỹ miều của cô.
Thế nhưng Tô Ánh Mai vẫn ngồi một mình trong góc đó, không hề quan tâm đến việc anh có mặt hay không.
Hàn Đông Vy đang khoác tay Trần Gia Bảo, cô nhìn thấy anh đang nhìn về phía Tô Ánh Mai, trong lòng liền thấy khó chịu, cô nói: “Cô ấy là Tô Ánh Mai đấy. Anh nhìn cô ấy lâu như vậy chắc là có quen cô ấy đúng không?”
“Nếu như anh nói cô ấy là vợ chưa cưới của anh thì em có tin không?”
Trần Gia Bảo cười, nói nhỏ với cô.
“Ha ha…”, Hàn Đông Vy che miệng cười, khịt mũi nói: “Em không tin, mặc dù em không quen biết Tô Ánh Mai, nhưng em biết bạn bè là nam của cô ấy rất ít, hơn nữa chưa bao giờ có scandal, làm sao có thể có vợ chưa cưới được? Hơn nữa trước kia anh ở trên núi, có khi đây chính là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ấy, cô ấy làm sao có thể là vợ chưa cưới của anh được?”
Trần Gia Bảo chỉ cười nhạt, cũng không giải thích gì thêm.
Bỗng nhiên có một giọng nói đầy giễu cợt vang lên từ phía sau: “Ái chà, đây là ai vậy nhỉ, ăn nói trắng trợn như vậy, anh dám bảo cô gái xinh đẹp đó là vợ chưa cưới của anh sao? Anh nói vậy tức là muốn khiêu chiến với tất cả người đàn ông ở thành phố Hòa Bình sao? Cẩn thận đấy, nếu không ngày mai anh có thể chết bất cứ lúc nào mà không rõ nguyên do đâu!”
Trần Gia Bảo với Hàn Đông Vy quay đầu nhìn thì thấy trước mặt họ là một thanh niên trẻ tuổi, mặc quần áo màu lam nhạt, tuy rằng vẻ ngoài đẹp trai nhưng lại quá bảnh bao đỏm dáng, khiến người ta nhìn lại liên tưởng đến mấy tên trai bao bị phú bà bao nuôi.
Hàn Đông Vy nhẹ nhàng giải thích: “Gia Bảo, anh ta là Hồ Quốc Minh của nhà họ Hồ , là người rất nổi tiếng ở thành phố Hòa Bình, trước đây em đã từng gặp qua anh ta một lần, tuy anh ta độc mồm độc miệng nhưng danh tiếng khá tốt, tình tình cương trực thẳng thắn, không có ý xấu với chúng ta đâu.”
Trần Gia Bảo gật đầu, anh cũng không ghét những người nhanh mồm nhanh miệng như anh ta.
Tuy rằng Hàn Đông Vy nói rất nhỏ nhưng vẫn bị Hồ Quốc Minh nghe thấy, anh ta liền đắc ý nói: “Hừ, chỉ có Tổng giám đốc Hàn hiểu tôi nhất, đúng vậy, Hồ Quốc Minh tôi đây chính là một người tốt bụng hào phóng… Chờ đã, Tổng giám đốc Hàn, cô vừa gọi anh ta Gia Bảo? Lẽ nào anh ta chính là Trần Gia Bảo mà mọi người vẫn hay kể đó sao?”
Hồ Quốc Minh ngạc nhiên hỏi, nhìn Trần Gia Bảo từ trên xuống dưới, hai con mắt sáng lấp lánh giống như vừa nhìn thấy đồ vật quý hiếm vậy.
Trần Gia Bảo bị anh ta nhìn đến nỗi khó chịu, anh không thích bị soi mói như vậy một chút nào.
“Mọi người kể sao? Gia Bảo, anh nổi tiếng từ bao giờ vậy?” Hàn Đông Vy che miệng cười nhưng hai mắt cô tỏa sáng lấp lánh, thể hiện rõ sự vui vẻ trong lòng cô.
Nghe Hàn Đông Vy nói câu này là có thể xác nhận người đàn ông này chính là Trần Gia Bảo.
Lúc này Hồ Quốc Minh vừa mừng vừa lo, anh ta khoa trương hét lên, nói rằng: “Thì ra đúng là anh, em nghe đồn anh đã được Hoàng Thiên Hạnh hôn, lại ép Tạ Cẩm Tú quỳ xuống xin anh tha lỗi, lại còn làm cho Tôn Trường An với Tạ Quốc An bẽ mặt ở buổi đấu giá trên du thuyền, rồi dùng tiền ném Liễu Đức Thắng, mấy chuyện này đều được mọi người lan truyền rộng rãi, ai ai cũng đều biết, em không ngờ rằng hôm nay có thể gặp được người thật ở đây.”
“Cậu biết nhiều thật đấy.” Trần Gia Bảo ngượng ngùng sờ mũi, anh cười khổ, có một số việc anh đã quên từ lâu, không ngờ Hồ Quốc Minh vẫn nhớ rõ ràng chi tiết như vậy.
“Tất nhiên rồi, em là fan chân chính của anh đó, mấy chuyện này em đã thuộc trong lòng từ lâu rồi. Nhưng mà…” Bỗng nhiên Hồ Quốc Minh không cười đùa nữa, nghiêm túc nói: “Có chuyện này em muốn nhắc nhở anh nên cẩn thận, tuy rằng anh là thần tượng của em, nhưng anh lại nói Tô Ánh Mai là vợ chưa cưới của anh, chuyện này thì em không thể tin được, vì Tô Ánh Mai là cô gái mà em hâm mộ, nên em phải bảo vệ cô ấy bằng bất kì giá nào.”