Vẻ mặt Phương Hòa Nhiên tỏ ra khinh thường, cầm lấy một ly rượu đỏ ở bên cạnh lên, lắc nhẹ ly rượu, khinh thường nói: “Cho dù là Trần Gia Bảo hay là nhà họ Tạ, ở trước mặt Quỷ Y Môn chúng tôi chẳng khác gì mấy con giun dế, chúng tôi chỉ cần dùng một ngón tay là có thể đè chết tất cả. Anh cứ yên tâm, chỉ cần anh toàn tâm toàn ý làm việc cho Quỷ Y Môn của chúng tôi, thì cho dù là mối thù của nhà họ Tôn các anh hay mối hận của nhà họ Lý thì chúng tôi cũng sẽ giúp các anh trả thù.”
Vừa nói xong, Phương Hòa Nhiên uống một hơi cạn sạch ly rượu đỏ trong tay anh ta.
Tôn Trường An vô cùng vui vẻ, anh ta gật đầu liên tục.
Anh ta đã tận mắt chứng kiến Quỷ Y Môn, họ thật sự rất giỏi, mấy ngày trước, có mấy người nói họ là người của Quỷ Y Môn, xuất hiện ở linh đường của Tôn Trường Khang, một người trong đó nhẹ nhàng tung một cước liền đập nát con sư tử đá trước cửa, khiến tất cả mọi người ở đó đều kinh ngạc.
Ngay sau đó, bọn họ liền nói cái chết của Tôn Trường Khang không bình thường, sau đó họ mở quan tài ra, sau khi khám nghiệm thi thể xong, quả nhiên họ đưa ra kết luận tra ra được khi Tôn Trường Khang còn sống đã bị người khác giở trò, mà người có hiềm nghi lớn nhất, chắc chắn chỉ có Trần Gia Bảo!
Vì nguyên nhân đó, nhà họ Tôn với Quỷ Y Môn mới hợp tác với nhau.
Tôn Trường An hào hứng nói: “Có Quỷ Y Môn giúp đỡ chúng ta, nhất định Trần Gia Bảo không thể thoát được!”
Phương Hòa Nhiên cười đắc ý, anh ta để ly rượu xuống, ánh mắt bỗng lướt qua Tô Ánh Mai liền giật mình, kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô.
Tôn Trường An thấy vậy liền lập tức giới thiệu: “Cô ấy chính là Tô Ánh Mai của nhà họ Tô, cũng giống như Tạ Cẩm Tú vô cùng nổi tiếng, đời tư sạch sẽ, chưa từng có scandal với ai, nhưng mà cô ấy rất kiêu ngạo, chưa bao giờ gần gũi với người khác giới.”
“Được đấy, tôi thích nhất là con gái kiêu ngạo, chinh phục được kiểu con gái như vậy mới có cảm giác thành công.”
Phương Hòa Nhiên thấy gái xinh là sáng mắt lên, liền đi thẳng tới trước mặt Tô Ánh Mai, bày ra vẻ mặt mà anh ta tự cho là quyến rũ, nói rằng: “Cô gái xinh đẹp này, xin hỏi tôi có thể mời cô cùng khiêu vũ với tôi không?”
Tô Ánh Mai liếc mắt nhìn anh ta, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi anh, bây giờ tôi không có hứng thú khiêu vũ.”
Phương Hòa Nhiên cười nói: “Nếu cô có chuyện gì buồn, cô có thể chia sẻ với tôi, cho dù là chuyện gì thì tôi cũng sẽ giúp cô giải quyết, được không?”
“Xin lỗi, nhưng tôi không cần.” Tô Ánh Mai ở trong bóng tối khẽ nhíu mày, giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Phương Hòa Nhiên còn muốn nói thêm nữa, thế nhưng phía sau bỗng có một giọng nói chậm chạp cất lên: “Này, cô ấy đã từ chối mày rồi mà mày vẫn còn cố tình dính chặt lấy không buông, đúng là không biết xấu hổ.”
Phương Hòa Nhiên nhíu mày, cảm thấy rất tức giận, anh ta vừa quay người thì đã thấy Trần Gia Bảo.
“Là anh sao? Tại sao anh lại tới đây?”
Lúc này, vẻ mặt Tô Ánh Mai tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
“Chị dâu, Trần Gia Bảo thật sự đi tìm Tô Ánh Mai kìa, chẳng lẽ anh ấy muốn mời Tô Ánh Mai khiêu vũ thật à? Toàn bộ thành phố Hòa Bình có ai không biết cô ta chưa bao giờ khiêu vũ với người lạ chứ, chẳng lẽ anh ấy thật sự cho rằng Tô Ánh Mai là vợ chưa cưới của mình sao?”
Hồ Quốc Minh đứng cách đó không xa kinh ngạc nói, anh ta coi Trần Gia Bảo như thần tượng cho nên thuận miệng kêu Hàn Đông Vy là chị dâu không chút e dè.
Trong lòng của Hàn Đông Vy rất hài lòng, nhưng cô thấy Trần Gia Bảo chạy đi tìm Tô Ánh Mai thì lại nổi cơn ghen, hừ một tiếng.
Phương Hòa Nhiên liếc Trần Gia Bảo một cái, khinh miệt cười, nói: “Trần Gia Bảo, anh muốn làm gì?”
“Rất đơn giản, tôi muốn mời cô gái xinh đẹp này nhảy một điệu, không biết tôi có thể có được vinh hạnh này hay không?” Trần Gia Bảo cười nói với Tô Ánh Mai, đồng thời hơi nghiêng người, đưa tay phải của mình ra.
Sắc mặt của Phương Hòa Nhiên càng cảm thấy khinh thường, ngay cả lời mời của anh ta mà Tô Ánh Mai cũng từ chối thì làm sao cô ấy có thể chấp nhận lời mời của Trần Gia Bảo được chứ? Thật là buồn cười.
“Trời ơi, đại ca thật sự đi mời Tô Ánh Mai khiêu vũ kìa, chắc chắn Tô Ánh Mai sẽ từ chối anh ấy cho xem, e rằng lát nữa anh ấy sẽ phải mất mặt rồi.” Hồ Quốc Minh ha ha cười to, rõ ràng cười trên sự đau khổ của người khác.
Hàn Đông Vy trợn trắng mắt, Tô Ánh Mai từ chối Trần Gia Bảo cũng tốt, có thể làm cho Trần Gia Bảo biết khó mà lui.
Giờ phút này, trong lòng của Tô Ánh Mai vẫn kinh ngạc như cũ, cô thật sự không nghĩ tới sẽ gặp phải Trần Gia Bảo trong tình huống này.
“Có thể có được tư cách tới tham gia buổi tiệc này đều là những người thành đạt trong giới thượng lưu, không giàu thì cũng sang, Trần Gia Bảo mới vừa xuống núi không bao lâu, sao anh ta có thể vào được nơi này chứ, chẳng lẽ anh ta lén trốn vào sao?”
Tô Ánh Mai hoài nghi nghĩ.