Hồ Quốc Minh lại gần nói: “Đại ca, anh dùng cách gì mà lại mời được Tô Ánh Mai khiêu vũ với mình vậy, mau dạy cho em đi, để em học mấy chiêu cua gái.”
Đại ca?
Trần Gia Bảo nhất thời im lặng, không biết khi nào bản thân lại có thêm một thằng đàn em, trợn mắt một cái, nói: “Đây là trời sinh, không phải muốn học là sẽ học được đâu.”
Hồ Quốc Minh khoa trương ôm ngực của mình, làm ra vẻ đau lòng.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng xôn xao, hình như có một nhân vật rất ghê gớm đã tới.
Trần Gia Bảo tò mò nhìn, chỉ thấy cô một ông cụ dẫn đầu đi vào, tóc hoa râm, thân hình cao lớn, mặc dù nụ cười khiêm tốn, nhưng giữa hai lông mày lại có một luồng khí thế uy nghi.
Ở sau lưng ông ấy còn có rất nhiều người đi theo, đều là phần tử tri thức của xã hội thượng lưu, ngay cả Hứa Thành Sâm của nhà họ Hứa cũng đi theo sau ông ấy, người đi theo ông ấy đã xếp thành hàng dài rất khí thế.
Ông cụ vừa tới thì đã trở thành nhân vật trung tâm, trong đại sảnh có rất nhiều người nhanh chóng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, cung kính nhìn ông ấy.
Mà sắc mặt của ông cụ lại rất tự nhiên, dường như ông đã sớm quen với những ánh mắt như vậy rồi.
Hồ Quốc Minh thở dài nói: “Trâu bò thật, đàn ông là phải có khí thế như vậy mới đúng.”
“Ông ấy chính là Cố Minh Nhiên, là thương nhân nổi danh của Việt Nam đấy, một tay ông ta sáng lập nên tập đoàn Minh Nhiên, là một trong những tập đoàn được thành lập sớm nhất Việt Nam, ông ta có rất nhiều sản nghiệp, nhất là lĩnh vực kinh doanh dược liệu và đồ trang điểm, là xí nghiệp dẫn đầu của cả nước.”
Hàn Đông Vy ở bên cạnh Trần Gia Bảo giải thích.
“Dược liệu và đồ trang điểm, hai thứ này vốn dĩ có mối liên kết chặt chẽ.” Trần Gia Bảo nhàn nhạt nói, cũng không có biểu tình gì nhiều, đối với cao thủ võ thuật như anh ta thì dù có tài sản bạc vạn và quyền thế thì cũng không bằng một thanh kiếm của mình.
Đột nhiên mắt của Hàn Đông Vy sáng lên, sắc mắt có chút hưng phấn nói: “Mau nhìn, anh có thấy không, người đàn bà xinh đẹp nhất đang đứng sau Cố Minh Nhiên đấy, cô ta tên là Phan Phi Yên, là tổng giám đốc phụ trách mảng kinh doanh đồ trang điểm của tập đoàn Minh Nhiên đấy, hàng năm mang đến lợi nhuận mấy chục ngàn tỉ đồng cho nhà họ Cố, là nữ hoàng giới kinh doanh nổi tiếng của thành phố Hồ Chí Minh đấy, năm ngoái còn được thời báo doanh nghiệp quốc gia viết bài khen là vua kinh doanh của Việt Nam đấy, là đại diện tiêu biểu cho phụ nữ hiện đại thời nay.”
Trần Gia Bảo nhìn về phía sau lưng Cố Minh Nhiên, quả nhiên, anh thấy được một người đàn bà vô cùng xinh đẹp, tuổi tác khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, trên người mặc một bộ đồ dạ hội màu đen, mặc dù cô ta không đeo nhiều đồ trang sức, nhưng phong thái rất tự tin, hào quang rực rỡ, các cô gái trong buổi tiệc này, trừ Tô Ánh Mai và Hàn Đông Vy le que mấy người ra, còn lại đều trở nên mờ nhạt.
Con người Hồ Quốc Minh chuyển động, ở bên cạnh lên tiếng khích bác: “Đại ca, ngay cả em cũng đã nghe nói qua người đàn bà tên Phan Phi Uyên này, tuyệt đối là cô gái vàng đấy, chị em còn khen cô ta ‘đẹp đến nỗi chim sa cá lặn’ đấy, nếu anh có thể cua được cô ấy thì em trai đây mới thật sự phục anh.”
Trần Gia Bảo cười khanh khách, dù gì anh ta cũng là một người có nguyên tắc, không thể cứ thấy đàn bà xinh đẹp thì lại đi tán tỉnh được, anh ta cũng không phải là vua Bảo Đại.
Đột nhiên, khóe miệng của anh ta khẽ nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm, bởi vì anh ta nhìn thấy Tô Ánh Mai đứng dậy, đi về phía Cố Minh Nhiên.
Tô Ánh Mai đi tới trước mặt Cố Minh Nhiên, đối mặt với ông chủ lớn nổi tiếng của giới kinh doanh, trong lòng cô có chút căng thẳng, lễ phép cười nói: “Chào ông Cố, tôi là tổng giám đốc tập đoàn Nhiên Á Tô Ánh Mai.”
Trong mắt Cố Minh Nhiên lóe lên một tia kinh ngạc vì vẻ đẹp của cô, ông ta cười nói: “Thì ra cô chính là Tô Ánh Mai, là một trong hai cô gái nổi tiếng xinh đẹp tài năng của thành phố Hòa Bình, ngay cả tôi ở thành phố Hồ Chí Minh mà cũng đã nghe nói qua tên của cô rồi đấy, hôm nay hân hạnh được gặp cô, quả nhiên là vô cùng xinh đẹp hiếm thấy trên đời.”
“Cám ơn lời khen của ông Cố.” Trong lòng Tô Ánh Mai vui mừng, nếu Cố Minh Nhiên đã nghe qua tên của mình thì sẽ có nhiều phần nắm chắc giành được được quyền đại diện hơn.
“Cô Tô đến tìm tôi là vì chuyện gì vậy?” Cố Minh Nhiên tò mò hỏi.
Tô Ánh Mai biết đây là cơ hội của bản thân, sắp xếp những điều cần phải nói trong đầu sau đó mới mở miệng: ” Dạ, tập đoàn Nhiên Á là công ty chuyên kinh doanh đồ trang điểm nổi tiếng của thành phố Hòa Bình, bất kể là đường dây tiêu thụ hay về mặt quảng bá sản phẩm đều rất tốt, nếu như ông Cố có thể giao quyền đại diện kinh doanh đồ trang điểm của thành phố Hòa Bình cho tập đoàn Nhiên Á, tôi tin tưởng rằng kết quả nhất định sẽ không làm cho ngài thất vọng đâu.”
“Thì ra là vì quyền đại diện.” Cố Minh Nhiên hơi trầm ngâm, ngay sau đó cười nói: “Nói thật, lần này tôi tới thành phố Hòa Bình có ba mục đích, thứ nhất là đi gặp bác sĩ Trần có y thuật thần thánh nhưng đáng tiếc đến bây giờ vẫn chưa có duyên gặp được. Thứ hai, liên quan đến việc nghiên cứu dược liệu, tôi muốn tìm được đối tác lý tưởng để hợp tác, mà nhà họ Hứa là đối tác duy nhất mà chúng tôi sẽ lựa chọn hợp tác. Thứ ba, chính là quyền đại diện đồ trang điểm, ba ngày sau sẽ bắt đầu tổ chức kêu gọi nhà đầu tư, đến lúc đó Cô Tô chuẩn bị sẵn sàng trực tiếp tham gia là được.”