Mọi người ở phòng bên cạnh âm thầm ngạc nhiên, những con mắt đang nhìn ông Cố thêm vài phần kính trọng, thân phận của Phương Hòa Nhiên tuyệt đối không hề tầm thường.
“Nhìn thái độ của ông Cố đối với cậu ta mà xem, gia cảnh của Phương Hòa Nhiên tuyệt không không hề đơn giản, họ không nghĩ rằng thành phố Hòa Bình lại có một con rồng bay ngang qua đây, sau này nên chú ý hơn và phải cố gắng không được đắc tội với Phương Hòa Nhiên.”
Mọi người chưa từng nghĩ đến điều này.
Đối với việc chào hỏi của hai người này thì Tô Ánh Mai không cảm thấy có hứng thú, cô đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên cô chỉ nghe thấy Phương Hòa Nhiên nó: “Ông Cố, cô Tô Ánh Mai là bạn của cháu, cô ấy làm về lĩnh vực quyền đại diện cho các sản phẩm mỹ phẩm, ông có thể sắp xếp nói chuyện với cô ấy một chút được không ạ?”
Tô Ánh Mai sửng sốt, nhất thời cô dừng bước. Cố Minh Nhiên chợt hiểu ra, oán trách mà nói: “Tại sao cháu không nói sớm, Ánh Mai, sau khi cháu về thì chuẩn bị một phần báo cáo đấu thầu nhé, cháu trực tiếp đưa cho Phi Uyên thẩm định, Phi Uyên, chuyện của Ánh Mai, cháu đem đồ ăn nhẹ lên đây, nếu như trình độ của cháu không có vấn đề gì thì trực tiếp quyết định là được rồi.”
“Vâng ạ, ông Cố.” Phan Phi Uyên đáp lại một tiếng, trong lòng cô ta lại càng đánh giá cao năng lực của Phương Hòa Nhiên hơn: “Ông Cố là người luôn luôn nói được làm được, Phương Hòa Nhiên nói một câu đã có thể thay đổi được ý kiến của ông Cố, xem ra người trẻ tuổi tên Phương Hòa Nhiên này thật sự không hề đơn giản chút nào.”
Quay lại.
Tô Ánh Mai vừa mừng vừa sợ nhưng cô nghĩ đến cô đã nợ Phương Hòa Nhiên một ân huệ, đầu óc cô lại bắt đầu rốc như đống tơ vò rồi.
Có lẽ đây là giác quan thứ sáu của con gái, cuối cùng cô ta vẫn cảm thấy Phương Hòa Nhiên rất nguy hiểm, cho nên cô phải cách anh ta càng xa càng tốt.
Trong lòng Phương Hòa Nhiên có chút đắc ý, lặng lẽ liếc mắt ra hiệu cho Tô Ánh Mai, nói: “Ánh Mai, cô còn không mau cảm ơn ông Cố đi chứ?”
Anh ta nhân cơ hội này gọi tiếng rất thân mật, anh ta tin rằng người có quyền đại diện chắc hẳn sẽ có sức ảnh hưởng rất lớn, Tô Ánh Mai tuyệt đối sẽ không từ chối anh ta.
Tô Ánh Mai âm thầm nhíu mày, trong lòng cô có một sự mâu thuẫn không hề nhẹ, tràn ngập sự bối rồi.
Cùng lúc, cô ta biết trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí, hôm nay cô nhận lấy ân huệ của Phương Hòa Nhiên thì đồng nghĩa với việc sau này nếu cô còn muốn nữa vậy thì không phải rất khó khăn sao; mặt khác, tập đoàn Nhiên Á đã lâm vào bước đường cùng, trước hết cần phải tìm được người có quyền đại diện để cứu lấy tòa nhà Vu Tương Khuynh.
Lông mày Tô Ánh Mai hơi nhíu lại, cô đang ở thế khó xử.
Sau khi Cố Minh Nhiên gặp được bạn cũ thì ông ta vô cùng vui vẻ, không nhìn ra vẻ bối rối của Tô Ánh Mai, ha ha cười nói: “Ánh Mai, chắc hẳn cháu nên là người cảm ơn cậu Hòa Nhiên mới phải.”
Ánh mắt Phương Hòa Nhiên sáng lên, câu nói này của Cố Minh Nhiên quả thật là đang trợ giúp cho anh ta, xem ra không bao lâu nữa anh ta có thể lợi dụng Tô Ánh Mai để khiến cho Trần Gia Bảo mất mặt!
Anh ta cười nói: “Nào có, nào có đâu, Ánh Mai là bạn của cháu, chuyện này hoàn toàn là bổn phận của cháu, Ánh Mai không cần để ý làm gì.”
Sau khi nói xong, Phương Hòa Nhiên vẫn nhu tình như nước mà liếc nhìn Tô Ánh Mai một cái.
Bên trong bao gồm cả Cố Minh Nhiên, mọi người tựa như đã bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách tại sao Phương Hòa Nhiên lại vì Tô Ánh Mai mà nói chuyện, hóa ra là Phương Hòa Nhiên nhìn trúng Tô Ánh Mai.
Tất cả mọi người lập tức lộ ra ý cười mờ ám.
Hồ Quốc Minh đang đứng cách đó không xa vội vàng gào thét lên: “Chết tiệt, Phương Hòa Nhiên thật sự là tên vô liêm sỉ, rõ ràng đây là lần đầu tiên anh ta gặp mặt nữ thần của tôi, vậy mà anh ta lại xem như hai người đã yêu nhau tha thiết lắm ý, mẹ nó, tôi thật sự muốn đánh anh ta một trận mà, anh nói gì đi chứ đại ca, ơ… đại ca đâu mất rồi?”
Tô Ánh Mai âm thầm nhíu mày, cô biết bản thân cô cho dù có giải thích thế nào thì người khác cũng sẽ không tin cô, trong lòng cô phải đối mặt với Phương Hòa Nhiên không có cảm giác gì cả, thậm chí cô còn cảm thấy chán ghét anh ta. Tuy rằng tập đoàn Nhiên Á cần ngay người có quyền đại diện, nhưng Tô Ánh Mai cô ấy luôn luôn giữ mình trong sạch, cô không thèm dùng mấy loại thủ đoạn hèn nhát bẩn thỉu đó để đạt được mục đích của bản thân cô.
Cô đang chuẩn bị mở miệng từ chối, bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói khinh miệt: “Cô ta chỉ là người đại diện của hãng mỹ phẩm mà thôi, cho thì cho luôn đi, vậy mà còn làm ra vẻ trịnh trọng như vậy, thật sự là chưa từng trải sự đời mà. Còn có cô, đừng nhìn, chính là Phương Hòa Nhiên của cô đó, diện mạo giả tạo của anh ta thật sự khiến tôi mắc ói mà.”
Lời vừa nói ra, mọi người đồng loạt kinh ngạc, ở trước mặt ông Cố mà lại dám nói những lời như vậy, chẳng khác nào ngang nhiên tát một cái vào mặt ông Cố, bọn họ vội vàng nhìn về phía có giọng nói đó.