Có thể nhận thấy, ông ta thật sự thương yêu cô cháu gái này.
“Sáu tuổi mới bắt đầu? Không đúng, chẳng lẽ tôi đã đoán sai?” Bộ dáng Trần Gia Bảo do dự, tự lẩm bẩm, hết sức hoang mang.
Cố Minh Nhiên tò mò nói: “Bác sĩ Trần, cậu nói gì thế?”
“À, không có gì.” Trần Gia Bảo tỉnh lại nói: “Liên quan tới bệnh của cháu gái ông, quả thật tôi cảm thấy rất hứng thú, nhưng hiện tại tôi còn có chuyện khác cần phải xử lý ở thành phố Hòa Bình, ông chờ tôi một thời gian nữa, chậm nhất là một năm, tôi sẽ đến Hà Nội chữa bệnh cho cháu gái ông.”
Cố Minh Nhiên lo lắng nói: “Thế nhưng tôi lo lắng tình huống trước mắt của Vũ Nguyệt không kéo được một năm…”
“Điều này ông không cần lo lắng.” Trần Gia Bảo nói xong, lấy ra một quả nhỏ màu đỏ đặt lên bàn nói: “Cơ thể người chia thành âm dương, khí âm nghiêng về lạnh lẽo, toàn thân cháu gái ông rét lạnh và thích ngủ, đây là triệu chứng bên trong cơ thể có quá nhiều khí âm, mang cái này về cho cháu gái ông ăn, có thể bảo vệ cô ấy không có chuyện gì trong một năm.”
Cố Minh Nhiên chăm chú nhíu mày, trong lòng tỏ vẻ không vui.
Ông ta đã giao quyền đại diện phân phối các sản phẩm về mỹ phẩm Bách Quả, hơn nữa còn trả đầy đủ lễ nghĩa với Trần Gia Bảo, nhưng mà Trần Gia Bảo chỉ hứa hẹn qua miệng, cộng thêm cho một quả nhỏ đã muốn đuổi ông ta đi, thật sự có hơi qua loa.
Cố Minh Nhiên cảm thấy tức giận.
Đột nhiên, Hứa Thành Sâm ngạc nhiên nói: “Đây. . . Đây chính là quả Thiên Tâm?”
“Không sai.” Trần Gia Bảo cười nói: “Đây chính là quả Thiên Tâm.”
Lập tức, toàn thân Hứa Thành Sâm run mạnh.
“Quả Thiên Tâm, là thứ gì?”
Cố Minh Nhiên cảm thấy tên gọi “quả Thiên Tâm” này có chút quen tai, nhưng lại không nghĩ ra mình đã từng nghe qua ở đâu, nét mặt có chút mờ mịt.
Trước đây Trần Gia Bảo có tổng cộng ba trái Thiên Tâm Quả, anh cho chị em nhà họ Tần một quả, luyện chế “Huyền Dương Đan” dùng hết một quả, bây giờ chỉ còn một quả cuối cùng.
Đối với Trần Gia Bảo mà nói, “Huyền Dương Đan” đã được luyện chế thành công, dù sao cũng không dùng Thiên Tâm Quả vào việc gì nữa nên cho Cố Minh Nhiên cũng không sao.
Thấy Hứa Thành Sâm hết hoảng sợ lại đến hoảng hốt như thế thì Cố Minh Nhiên cảm thấy rất lạ, ông liền hỏi: “Thiên Tâm Quả là cái gì? Chẳng lẽ bệnh của cháu gái tôi sẽ giảm bớt nhờ thứ trái cây bình thường này sao?”
Trần Gia Bảo khẽ mỉm cười, không nói gì.
“Ông Cố à, đây là bảo bối đấy!” Hứa Thành Sâm vỗ đùi một cái, thấy Cố Minh Nhiên không biết đây là báu vật thì kích động giải thích: “Thiên Tâm Quả là báu vật của trời đất, là kết tinh của tinh hoa mặt trăng và mặt trời. Theo ‘Thái thượng linh bảo chi thảo phẩm, Thiên Tâm Quả sinh ra từ đá của ngọn núi được hấp thụ ánh sáng mặt trời, đầu mũ xanh, thân đỏ, vị chua. Uống vào thì thành tiên trong vòng ba ngàn năm. Mặc dù thành tiên là điều không thể, nhưng Thiên Tâm Quả thật sự có thể giúp con người quay về từ cõi chết, đắp máu nặn thịt, là bảo vật vô giá đấy!”
“Hơn nữa bác sĩ Trần vừa nói cô Cố Vũ Nguyệt có triệu chứng đấy là do trong cơ thể có quá nhiều âm khí. Thiên Tâm Quả này được kết tinh từ tinh hoa mặt trời và mặt trăng nên ẩn chứa một lượng dương khí dồi dào, phù hợp để trung hòa âm khí bên trong cô Cố. Việc quả ấy làm giảm được bệnh tình của cô Cố không phải chuyện đùa đâu.”
Nói rồi Hứa Thành Sâm thấy hơi hoang mang, món bảo bối quý giá đến vậy mà Trần Gia Bảo nói đưa là đưa, chỉ sự rộng lượng và quyết đoán này thôi đã đủ để làm người ta cảm phục rồi. Cố Minh Nhiên cực kì bất ngờ, hoàn toàn không thể tin nổi. Nhà họ Cố vốn làm về y dược, đương nhiên là biết rất rõ dược liệu có thể “cải tử hoàn sinh” quý giá đến nhường nào, dù có gia tài bạc tỷ thì cũng chẳng tìm mua được, mà nếu nguyên liệu ấy có được gắn cho một cái giá thì trả được khéo khó hơn lên trời. Việc Cố Minh Nhiên tặng quyền đại diện phân phối các sản phẩm về mỹ phẩm của Bách Quả để bày tỏ thiện ý cũng chẳng trả được ơn Trần Gia Bảo cho ông bảo vật quý như Thiên Tâm Quả.
Một người điềm tĩnh như Cố Minh Nhiên cũng phải đứng bật dậy vì quá bất ngờ, ông nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng: “Bác sĩ Trần, ân nghĩa lớn lao như thế này nhà họ Cố chúng tôi sẽ không bao giờ quên! Tôi đại diện cho toàn thể nhà họ Cố bảo đảm sau này dù có bất cứ chuyện gì, nhà họ Cố vẫn quyết đồng lòng cùng tiến cùng lùi với cậu!”
Hứa Thành Sâm kinh ngạc, câu này có nghĩa rằng nhà họ Cố và Trần Gia Bảo sẽ được cột chung vào một sợi dây. Có cây to cành lớn nhà họ Cố này, đừng nói là ở thành phố Hòa Bình, khéo đến Hồ Chí Minh Trần Gia Bảo cũng có thể nghênh ngang mà đi.
“Trần Gia Bảo tôi có ơn báo ơn, có thù báo thù. Tôi làm vậy cũng chỉ là có qua có lại thôi.” Trần Gia Bảo thản nhiên cười, không để ý đến lời tuyên bố của Cố Minh Nhiên, tiếp tục nói: “Ông yên tâm, con người tôi nói là làm. Trong vòng một năm, tôi chắc chắn sẽ đến Hồ Chí Minh chữa bệnh cho cô Cố Vũ Nguyệt.”
“Đã vậy thì tôi sẽ ở Hồ Chí Minh chờ bác sĩ Trần đến chơi!” Cố Minh Nhiên chân thành đáp. Sau khi nói xong, ông ta mừng rỡ không thôi, chuyến đi đến thành phố Hòa Bình này quả nhiên không uổng phí, chẳng những có được Thiên Tâm Quả mà còn nhận được lời cam kết của bác sĩ Trần nữa.
“Ông trời thương xót, Vũ Nguyệt thật sự được cứu rồi.” Cố Minh Nhiên quá vui mừng, nghẹn ngào đến suýt bật khóc.