Cổ Minh Nhiên ngồi xuống, gọi phục vụ chuẩn bị cho một bàn thức ăn thịnh soạn để tỏ lòng biết ơn đối với Trần Gia Bảo. Rượu qua chén lại, Cố Minh Nhiên đột nhiên tò mò cười hỏi: “Bác sĩ Trần, cậu và cô Tô Ánh Mai có quan hệ thế nào vậy? Bác sĩ Trần đặc biệt ra mặt giúp cô ấy lấy quyền đại lý phân phối Bách Quả, chắc là khá thân thiết với nhau, nhưng cô ấy có vẻ không quen bác sĩ Trần lắm. Tôi xin phép, nếu bác sĩ Trần có ý với cô Tô Ánh Mai thì tôi và ông Hứa Thành Sâm sẵn sàng đến nhà họ Tô làm mai. Tôi tin rằng nhà họ Tô vẫn để cho chúng tôi mấy phần mặt mũi.”
Nhà họ Cố là một dòng tộc lớn ở Hồ Chí Minh, có thể gọi là người khổng lồ so với nhà họ Tô ở thành phố Hòa Bình. Vậy nên Cố Minh Nhiên hết sức tự tin rằng nhà họ Tô chắc chắn sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này ngay để được trèo vào nhà họ Cố.
Hứa Thành Sâm cười rồi gật đầu, nhưng lại khẽ cau mày: “Hình như con bé Mỹ Hòa có thích Trần Gia Bảo, nếu Trần Gia Bảo thích Tô Ánh Mai thì hơi khó nói với Mỹ Hoà rồi.”
Trần Gia Bảo cầm ly rượu lên, uống một ngụm nhỏ rồi cười nói: “Tô Ánh Mai à, cô ấy là vợ chưa cưới của tôi.”
“Cái gì?”
Cố Minh Nhiên và Hứa Thành Sâm đều giật mình, câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hai người.
“Không hổ là bác sĩ Trần, hành động quá nhanh gọn lẹ.” Cố Minh Nhiên giơ ngón tay cái lên, nở một nụ cười đầy mờ ám còn trong lòng thầm nói: : “Thì ra cô Tô là vợ chưa cưới của bác sĩ Trần, mình phải nhanh gọi điện bảo Phan Phi Uyên nới chút mới được. Không lấy lời thì chí ít phải để lại ấn tượng tốt với cô Tô Ánh Mai.”
Nghĩ đến đây, Cố Minh Nhiên tìm lý do rồi ra ngoài gọi điện cho Phan Phi Uyên.
“Tôi đi ra ngoài một lát.” Hứa Thành Sâm cũng kiếm cớ ra ngoài, định nói tin này cho Hứa Mỹ Hòa. Trần Gia Bảo không biết một câu nói vô tình của mình đã khiến tối nay có kẻ buồn có người vui.
Bữa tiệc kết thúc, nhóm người Trần Gia Bảo vừa ra khỏi phòng đã thấy Tô Ánh Mai đứng bên ngoài. Cô vẫn vậy, mặc một bộ lễ phục trắng như tuyết, khuôn mặt diễm lệ không ai sánh bằng, nhất là khóe môi đang nhẹ cười ấy, xinh đẹp động lòng người. Có thể thấy tối nay Tô Ánh Mai rất vui vẻ, tâm trạng vô cùng tốt.
Khi thấy Cố Minh Nhiên và Hứa Thành Sâm, Tô Ánh Mai làm động tác chào rồi nói: “Chào ông Cố, chào ông Hứa.”
“Cô Tô, xin chúc mừng, xin chúc mừng, có một chàng rể vàng như bác sĩ Trần đây, thật sự là làm người ngoài hâm mộ muốn chết. Hai ông già chúng tôi không quấy rầy đôi vợ chồng son nữa.” Cố Minh Nhiên nở nụ cười đầy ám muội, biết ý rời đi cùng với Hứa Thành Sâm. Nụ cười của Tô Ánh Mai trở nên cứng ngắc, cô hơi nhíu mày.
Không lâu sau, nơi này chỉ còn lại Trần Gia Bảo và Tô Ánh Mai, có không ít người ở phía xa nhìn về bên này, trong mắt tràn đầy vẻ ao ước ghen tị.
“Cô tìm tôi à?” Trần Gia Bảo tò mò hỏi.
Tô Ánh Mai cười một tiếng, cảm ơn từ tận đáy lòng: “Tôi tới để cảm ơn anh, cám ơn anh đã giúp tôi nhận được quyền đại diện phân phối mỹ phẩm Bách Quả.”
Tô Ánh Mai hiểu rất rõ, nếu không có Trần Gia Bảo thì Cố Minh Nhiên chắc chắn sẽ không tặng quyền đại diện phân phối cho mình (còn mối ân tình của Phương Hòa Nhiên, ngay từ đầu cô đã không muốn nhận), nhất là vừa rồi khi đàm phán với Phan Phi Uyên, mặc dù ban đầu Phan Phi Uyên đã đồng ý trao quyền đại diện phân phối cho tập đoàn Nhiên Á nhưng trong một số chi tiết nhỏ, quan điểm của hai người vẫn mâu thuẫn nhau. Hơn nữa Phan Phi Uyên trong bông có kim, nhất quyết không chịu nới lỏng, bầu không khí rất căng thẳng.
Ngay khi Tô Ánh Mai cảm thấy bế tắc, không biết nên làm gì để tiếp tục cuộc đàm phán thì đột nhiên Phan Phi Uyên ra ngoài nhận một cú điện thoại, lúc trở lại thì thái độ thay đổi hẳn, chỗ nào không chấp nhận đều đồng ý sạch. Lại còn cấp quyền đại diện phân phối tận mười năm, đã vậy thế tập đoàn Nhiên Á còn không cần phải trả một đồng nào cho chi phí làm đại lý. Đây đúng là chiếc bánh ngon từ trên trời rơi xuống đối với Tô Ánh Mai, mặc dù Phan Phi Uyên không nói nhưng Tô Ánh Mai vẫn biết chắc là Trần Gia Bảo đã thầm giúp đỡ mình, điều này làm cô rất cảm kích và tò mò về Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo cười nói: “Đừng khách sáo, tôi thấy thế thì giúp chút thôi, hơn nữa đây cũng là điều tôi nên làm.”
Ban đầu Tô Ánh Mai còn nở nụ cười duyên dáng đẹp mắt, sau đó bất chợt nét mặt trở nên hờ hững, đáp: “Nói thật, biểu hiện hôm nay của anh đúng là đã gây ấn tượng tốt với tôi, thật sự tôi cũng vô cùng biết ơn anh. Nhưng mà, anh đừng cho rằng làm vậy thì tôi sẽ gả cho anh, vì bây giờ tôi vẫn không yêu anh. Tôi hi vọng sau này anh đừng nói mối quan hệ giữa hai chúng ta cho người ngoài nữa, nếu không tôi sẽ huỷ giấy hôn ước bất cứ lúc nào.”
Trần Gia Bảo cau mày, lắc đầu khẽ cười: “Tô Ánh Mai ơi là Tô Ánh Mai, cô vẫn tự cho mình là người đúng như vậy. Quả thật trong mắt người khác, cô là một nữ thần ở trên cao, không thể nào với tới, nhưng cô cho rằng giấy hôn ước ấy rất quan trọng với tôi sao?”
Sau khi nói xong, Trần Gia Bảo khinh miệt cười, dứt khoát đi qua Tô Ánh Mai. Trong khoảnh khắc hai người đi qua nhau, nét mặt Tô Ánh Mai bỗng thay đổi, trở nên thẫn thờ. Trần Gia Bảo đi đến bên cạnh Hàn Đông Vy đang đứng ở cửa sảnh, anh biết Hàn Đông Vy đã chờ mình rất lâu. Anh chủ động cầm lấy tay cô, nói với vẻ hối lỗi: “Để em phải chờ lâu rồi.”
Hàn Đông Vy dịu dàng mỉm cười, lắc đầu, nhẹ nhàng trả lời: “Không sao, em sẽ luôn chờ Gia Bảo.”