Phương Hòa Nhiên cau mày, không ngờ Trần Gia Bảo lại cứng mềm không ăn, nói: “Bác Thôi, tôi giao Trần Gia Bảo cho ông đối phó, nhớ là chỉ cần giữ hắn ta một hơi là được, còn lại gãy tay hay gãy chân, bác Thôi cứ tùy ý.”
Tô Ánh Mai nhìn về phía Trần Gia Bảo với vẻ lo âu, vừa rồi cô cũng nghe thấy ông lão này tự nhận mình lợi hại hơn cả Trần Gia Bảo.
Thôi Xuân Vinh chắp hai tay ra sau lưng, sải chân bước đến, đứng giữa Trần Gia Bảo và Phương Hòa Nhiên, nhìn Trần Gia Bảo bằng ánh mắt khinh thường, thản nhiên lên tiếng: “Cậu thanh niên, cậu còn trẻ mà đã tu luyện tới cảnh giới ‘Thông U hậu kỳ’ rồi, cũng xem như là một thiên tài hiếm thấy. Tôi không đành lòng để cậu bỏ mạng ở đây, biết điều thì hãy giao châm pháp Thiên Hành Cửu Châm ra rồi tự cắt một cánh tay đi, sau đó cậu có thể rời khỏi đây cùng với cô gái này, thấy sao?”
“Ông nói xong chưa?” Trần Phi Vũ nhíu mày, thản nhiên nói: “Nếu như nói xong rồi thì một là cút, hai là chết.”
Thôi Xuân Vinh có chút tức giận nói: “Thằng nhãi ranh vô lễ! Chẳng lẽ thầy mày chưa từng dạy mày gặp mặt người lớn phải biết lễ phép à?”
“Chỉ dựa vào ông sao? Nếu như ông dám nói câu này trước mặt thầy tôi, tôi cam đoan, ông sẽ chết mà không để lại bất kì thứ gì.” Ánh mắt Trần Gia Bảo khinh thường.
“Tao thật sự hối hận.” Thôi Xuân Vinh nổi giận phừng phừng, quần áo quanh người lay động nói: “Tao muốn chặt một tay của mày rồi mới cho phép mày rời đi, tao muốn tra tấn mày, bẻ gãy tứ chi của mày, đánh gãy gân tay gân chân của mày, kéo lưỡi mày ra, chọc mù mắt mày, khiến mày muốn sống không được, muốn chết không xong!”
Tô Ánh Mai nghe thấy, chỉ cảm thấy sợ hãi và buồn nôn, sốt ruột la lớn: “Trần Gia Bảo, anh mau rời khỏi đây đi, tôi không đáng để anh tới cứu đâu…”
“Chuyện giữa đàn ông với nhau, cô ngoan ngoãn ở bên cạnh xem là được, tôi thật sự không xem bọn tôm tép này ra gì đâu.” Trần Gia Bảo hung hăng cắt đứt lời cô.
Tô Ánh Mai là một người mạnh mẽ, đây là lần đầu tiên cô bị người khác trực tiếp cắt lời, nhưng kỳ lạ là cô lại không hề tức giận.
Thôi Xuân Vinh cười lạnh rồi hét lớn lên, chỉ nghe “xoẹt xoẹt” một tiếng, cả chiếc áo vỡ ra làm để lộ nửa người trên rất cường tráng.
Nhìn cơ bắp cường tráng, đường cong trôi chảy ở nửa người trên, hoàn toàn không nhìn ra Thôi Xuân Vinh đã sáu mươi bảy tuổi.
“Tao luyện là ngoại gia Hồng quyền, từ lúc tao bảy tuổi đã thường dùng nước thuốc được đặc chế từ quỷ y môn để rèn luyện thân thể, sáu mươi năm chưa từng bỏ ngày nào, đến bây giờ đã là cảnh giới nửa bước tông sư, mà cơ thể tao đã gần như kim cương bất hoại, có thể so với Thiết Bố Sam mà Kim Chung Tráo khổ luyện.” Thôi Xuân Vinh kiêu ngạo nói.
Trong lòng Phương Hòa Nhiên đắc ý, trước mặt bác Thôi thì Trần Gia Bảo tuyệt đối không có chút phần thắng nào.
Sau một phút, toàn thân Thôi Xuân Vinh nổ ra tiếng “Lốp bốp”, hơi thở dọa người, nhưng ông ta không lập tức công kích là bởi vì ông ta muốn xem vẻ mặt tuyệt vọng của Trần Gia Bảo.
Nào có thể đoán được, vẻ mặt Trần Gia Bảo bình thản nhẹ nhàng “à” một tiếng nói: “Ông đã nói xong còn chưa chịu cút, vậy ông có thể chết rồi.”
“Thằng nhãi ranh muốn chết!” Thôi Xuân Vinh giận dữ, đột nhiên dưới chân đạp đất, thân thể cường tráng giống như tia chớp bùng nổ, vung một quyền mạnh mẽ đánh tới Trần Gia Bảo, thậm chí quyền trên người còn xuất hiện ma sát không khí mà có chút ánh sáng hồng, cùng lúc trong không khí phát ra tiếng “Ầm ầm”.
Trần Gia Bảo vẫn đứng yên tại chỗ mà không né tránh gì.
Phương Hòa Nhiên lộ ra nụ cười đắc ý nói: “Bác Thôi là cường giả ngoại gia hồng quyền nổi danh ở quỷ y môn chúng tao, sực lực trong mỗi một quyền đều có hơn vạn cân, bác ấy từng dùng một quyền đập nổ Tank T50 trong căn cứ quân sự, gây nên chấn động toàn bộ quân đội, chẳng qua Trần Gia Bảo chỉ là ‘Thông u hậu kỳ’ mà thôi, chỉ với quyền này của bác Thôi thì cậu ta tuyệt đối chết là cái chắc.”
Tô Ánh Mai nghe xong, cô gần như tuyệt vọng.
Mắt thấy một quyền này của bác Thôi sẽ đánh lên người Trần Gia Bảo và nó mạnh mẽ đến thậm chí ép đất dưới chân Trần Gia Bảo xuất hiện vết nứt.
Đột nhiên, trước người Trần Gia Bảo tăng vọt ánh kiếm, kiếm khí mạnh mẽ giống như bản chất, hóa thành một mảnh ánh sáng trắng mênh mông lập tức nuốt chửng Thôi Xuân Vinh!
Một tiếng hét thảm rồi chợt yên tĩnh lại.
Đám người Phương Hòa Nhiên lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Tô Ánh Mai càng căng thẳng nhìn chăm chú, vội vàng muốn biết ánh sáng trắng kia là thứ gì.
Sau một phút, ánh sáng trắng tan biến, Trần Gia Bảo đứng nguyên tại chỗ cầm kiếm ngạo nghễ.
Ngược lại Thôi Xuân Vinh nằm dưới chân anh không nhúc nhích, cũng không biết sống hay chết.
Đó là vì Trần Gia Bảo không muốn giết người trước mặt Tô Ánh Mai, không thì Thôi Xuân Vinh đã đầu mình tách rời ngay tại đây rồi.
Tô Ánh Mai lập tức lộ ra vẻ vừa vui mừng mà cũng vừa lo lắng, ngay cả việc dao găm cận kề ngay trước mắt cũng bị cô quên lãng nhanh chóng.