Mà nhà họ Tạ chính là đối tượng hợp tác thích hợp nhất, không cần thứ gì khác ràng buộc, chỉ tính mỗi quan hệ của anh với Tạ Cẩm Tú cũng đủ rồi, nhà họ Tạ không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Vừa đi ra khỏi biệt thự, bỗng nhiên điện thoại di động của Trần Gia Bảo vang lên, anh vừa bắt máy đã nghe được âm thanh hào hứng của Hương Giang: “Ông chủ, tôi đã giải quyết hết người của nhà họ Tôn rồi.”
Sau khi Hương Giang dùng máy bay trực thăng đưa Tô Ánh Mai về biệt thự, cô liền đến nhà họ Tôn giết hết những người còn sót lại ở đó.
“Tốt lắm, bây giờ tôi đang ở nhà họ Tạ, cô đến đón tôi đi.” Nói xong, Trần Gia Bảo cúp điện thoại, bỗng nhiên gió bão nổi lên, chắc hẳn sắp có một cơn mưa lớn.
Tối nay nhất định sẽ có vô số người chết, máu chảy thành sông.
Sau khi Trần Gia Bảo bỏ đi, Tạ Anh Dũng cau mày, hỏi: “Bố, thật sự chúng ta phải tha mạng cho người nhà họ Lý sao? Diệt cỏ phải diệt tận gốc, không giết hết họ tức là để lại hậu họa sau này đó bố. Bố phải suy nghĩ kĩ rồi mới hứa với cậu ta chứ.”
Vẻ mặt Tạ Hoàng Dương nghiêm túc nói: “Người nhà của Lý Tùng Sơn chỉ còn lại hai mẹ con, lẽ nào con còn sợ hai mẹ con đó có thể làm tổn hại đến nhà họ Tạ chúng ta sao? Gần đây bố rảnh rỗi có đọc “Chu Dịch”, cũng tâm đắc mấy chỗ, có nói rằng đầy đủ tốt đẹp quá mức thì không thuận với ý trời, mấy năm nay nhà họ Tạ chúng ta đã an khang thịnh vượng quá lâu rồi, hơn nữa bố cũng có linh cảm rằng lần này chúng ta chiếm đoạt tài sản của nhà họ Lý sẽ tiến đến đỉnh cao mà chúng ta chưa bao giờ vươn đến được, thế nhưng thịnh cực tất suy, bên trên chúng ta vững mạnh, bên dưới lại có bao nhiêu âm mưu hậu họa ngầm muốn lật đổ chúng ta, vì điều đó bố rất lo lắng.
Bây giờ con muốn lo cho con cháu đời sau của nhà họ Tạ thì từ bây giờ chắc chắn phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, không thể ỷ thế mạnh ăn hiếp kẻ yếu, để tránh khỏi mối họa sau này, hiểu chưa?”
Trong lòng Tạ Anh Dũng muốn phản đối nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của bố già, ông ta đành phải gật đầu đồng ý.
Tạ Hoàng Dương lại tiếp tục nói: “Thêm nữa, bây giờ Trần Gia Bảo vẫn còn trẻ mà đã là Cường Giả Tông Sư rồi, về sau trình độ của cậu ta chắc chắn không thể nào đo đếm được. Cho dù có như thế nào, con nhất định phải giữ quan hệ tốt với Trần Gia Bảo, để sau này nhà họ Tạ có gặp phải chuyện gì có khi còn phải nhờ cậu ta đến giúp đỡ mới có thể vượt qua khó khăn.”
Tạ Anh Dũng vô cùng ngạc nhiên, ông ta không ngờ đến bố mình cả đời có kinh nghiệm dày dặn nơi thương trường như vậy lại coi trọng cậu Trần Gia Bảo đó.
Tạ Hoàng Dương thở dài, nói rằng: “Bố nói cho mày một bí mật, Vương Đại Hùng trong quân đội đã coi trọng Trần Gia Bảo, muốn cho Trần Gia Bảo lãnh đạo quân đội, điều động máy bay quân dụng. Đây chính là lệnh ngầm của Vương Đại Hùng, bây giờ họ đang đến tòa nhà Vĩnh Hằng phong tỏa nơi đó lại, để tránh việc để lộ tin tức. Tương lai sau này Trần Gia Bảo chắc chắn sẽ giống như rồng bay trên trời vậy.”
“Vương Đại Hùng!” Tạ Anh Dũng vô cùng ngạc nhiên và kinh hãi, nếu như đúng là như vậy, sau này Trần Gia Bảo sẽ càng trở nên mạnh mẽ.
Trần Gia Bảo không biết hai cha con Tạ Hoàng Dương đang thảo luận về chính mình, rất nhanh sau đó anh hắn trở về biệt thự, lại nhớ tới Tô Ánh Mai cùng Hàn Đông Vy đều đang ở trong biệt thự, trong lòng anh vừa có chút lúng túng lại có phần căng thẳng.
Trần Gia Bảo cũng không suy nghĩ nhiều nữa, mở cửa đi vào.
Đập vào mắt anh là hình ảnh Tô Ánh Mai với Hàn Đông Vy cùng ngồi trên ghế sa lon, tuy anh không biết họ nói chuyện gì nhưng có vẻ bầu không khí xung quanh họ không tệ lắm.
“Gia Bảo đã về rồi!”
Thấy Trần Gia Bảo đã về, Tô Ánh Mai với Hàn Đông Vy cùng đứng lên, Tô Ánh Mai muốn đi lên trước nhưng cô thấy Hàn Đông Vy đã đi trước cô một bước, bước chân của cô cũng khựng lại, chỉ đứng yên ở đó, vẻ mặt cô hơi lúng túng, một cảm giác khó chịu không tên xuất hiện trong lòng cô.
Hàn Đông Vy đi đến trước mặt Trần Gia Bảo, dịu dàng sửa lại cổ áo cho anh rồi cười nói: “Gia Bảo, em về nhà trước nhé. Anh ở lại chăm sóc Ánh Mai đi.”
Trần Gia Bảo thấy Hàn Đông Vy hiểu chuyện như vậy, trong lòng anh vừa cảm động lại áy náy, anh nói: “Thế em về cùng với Hương Giang đi, cô ấy sẽ bảo vệ em an toàn.”
Sau đó Hàn Đông Vy quay lại chào Tô Ánh Mai rồi đi về với Hương Giang. Lúc này, trong biệt thự chỉ còn Trần Gia Bảo với Tô Ánh Mai.
Trần Gia Bảo nhìn Tô Ánh Mai, thấy vẻ mặt cô vẫn bừng sáng, không còn dáng vẻ hoảng hốt lo sợ như lúc bị bắt cóc nữa, trong lòng anh cũng yên tâm hơn.
“Cảm ơn anh.”
Bỗng nhiên Tô Ánh Mai nói, trong mắt cô tràn đầy sự áy náy, cũng có xấu hổ, cũng có cảm kích, bao nhiêu cảm xúc dồn hết vào lời cảm ơn này.
Trước kia, Trần Gia Bảo trong mắt Tô Ánh Mai chỉ là một thằng không có ăn học, là một thằng nhóc cà lơ phất phơ sống trên núi, tính tình hoang dã. Lời hẹn ước một năm đó cô cũng cho rằng anh chỉ hứa bừa với cô mà thôi.