Lưu Ngọc Lan ôm bụng, sắc mặt đau đớn, mặt bà ta đỏ lên, nhưng đôi mắt vẫn hung hăng trợn to nhìn Trần Gia Bảo, bên trong ánh mắt tràn ngập thù hận.
Lần đầu tiên bà thấy cảnh tượng bạo lực này, bà ta bị dọa đến nỗi sắc mặt hoảng sợ, hô hấp dồn dập như muốn ngất tới nơi.
Còn những người đang đứng xung quanh thì đã sớm mang theo sắc mặt kinh hãi lặng lẽ rời khỏi nơi này rồi.
“Bảo vệ, bảo vệ.” Lưu Ngọc Lan cố nén sự đau đớn, bà ta hô to muốn kêu bảo vệ đang ở bên ngoài đi vào.
Nhưng sau khi bọn họ thấy cảnh tượng trong phòng khách, sắc mặt đồng loạt thay đổi.
“Chính là nó!” Lưu Ngọc Lan chỉ vào Trần Gia Bảo, cắn răng nghiến lợi nói: “Đánh nó cho tôi, đánh chết có tôi lo.”
“Các người đi ra ngoài cho tôi!” Tô Ánh Mai quát lên một cách lạnh lùng.
Cô vốn là một vị tổng giám đốc, khí thế mạnh hơn Lưu Ngọc Lan rất nhiều, đám bảo vệ kia lập tức ngây ra như phỗng, không biết nên làm như thế nào mới đúng.
Khuôn mặt Lưu Ngọc Lan đầy vẻ tức giận nói: “Tô Ánh Mai, chẳng lẽ mày muốn phản bội nhà họ Tô à?”
Tô Ánh Mai cười nhạt, khinh thường nói: “Từ bao giờ bà lại cảm thấy bà có thể đại diện cho nhà họ Tô vậy?”
Đột nhiên, một cô gái xinh đẹp trưởng thành mặc một chiếc áo dài cách tân từ bên ngoài đi vào, cô ấy chính là Tô Thu Uyên, cô vừa mới hoàn thành nhiệm vụ từ bên ngoài trở về, sau khi thấy được cảnh tượng bên trong phòng khách, cô nhất thời kinh hãi, nhưng mà lúc này Trần Gia Bảo lại đưa lưng về phía cô, cho nên cô không nhận ra Trần Gia Bảo, lắp bắp nói: “Cô Tô, nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Ánh Mai còn chưa lên tiếng, Lưu Ngọc Lan đã lộ vẻ vui mừng, Tô Thu Uyên là cao thủ có tiếng của nhà họ Tô, ngay cả Tô Văn Quân hiện là người quản lý nhà họ Tô cũng rất kính trọng Tô Thu Uyên, bà ta vội vàng nói: “Thu Uyên, có người gây chuyện ở nhà họ Tô, còn đánh Văn Cường một trận nữa, cô mau bắt nó lại!”
“Gây chuyện ở nhà họ Tô?”
Nhất thời sắc mặt của Tô Thu Uyên trầm xuống, cô là người trung thành tuyệt đối với nhà họ Tô, bây giờ có người dám gây chuyện ở nhà họ Tô, cô tuyệt đối sẽ không để yên!
Bà cụ đứng ở bên cạnh vui mừng mong chờ Tô Thu Uyên dạy cho Trần Gia Bảo một bài học.
Tô Thu Uyên nhìn bóng lưng của Trần Gia Bảo, cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, lạnh lùng nói: “Tôi không cần biết anh là ai, nếu đã dám gây chuyện ở nhà họ Tô thì hãy chuẩn bị tinh thần nhận lấy sự trừng phạt đi!”
“Ồ, thế à?”
Trần Gia Bảo xoay người, khẽ nhếch môi cười nói.
Thân thể uyển chuyển của Tô Thu Uyên chấn động một cái, lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, sững sờ tại chỗ.
Lưu Ngọc Lan vội la lên: “Tô Thu Uyên, cô còn ngây ra đó làm gì, còn không mau bắt nó lại?”
Bắt Trần Gia Bảo lại? Cho Tô Thu Uyên ba cái lá gan, cô cũng không dám.
Tô Thu Uyên lập tức hoàn hồn, vội vàng chạy đến trước mặt Trần Gia Bảo, trước vô số con mắt đang nhìn chăm chú, cô cung kính cúi người: “Chào anh Trần.”
Lưu Ngọc Lan và bà cụ đều trợn tròn mắt, thậm chí ngay cả Tô Ánh Mai cũng ngẩn ra.
Ngay sau đó, Tô Ánh Mai vui mừng nhìn dáng vẻ khiếp sợ của đám người Lưu Ngọc Lan, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy rất sảng khoái.
“Tô. . . Tô Thu Uyên, cô bị sao vậy, sao cô không bắt nó lại mà lại cúi đầu chào nó thế?” Lưu Ngọc Lan kinh ngạc nói.
Tô Thu Uyên liếc bà ta một cái, trong mắt cô lóe lên vẻ khinh bỉ, trong lòng thầm nói: “Ngu ngốc.”
Khoảng thời gian này, Tô Thu Uyên đi thi hành nhiệm vụ, trong lúc vô tình nhớ đến sự việc Triệu Bá Thiên của nhà họ Triệu chết ở thành phố Hòa Bình, cho nên cô đã lặng lẽ núp ở nhà họ Triệu để tìm hiểu tin tức, ai ngờ trong lúc vô tình cô lại biết được tin tức chấn động có liên quan đến Trần Gia Bảo.
Thực lực của Trần Gia Bảo là Tông sư cấp cường giả, đầu tiên anh ta giết chết Đồ Bá Thạch, sau đó lại giết Triệu Đình Nhiên, cuối cùng đánh bại Cừu Thanh Vũ!
Sau khi biết được tin tức này, trong lòng Tô Thu Uyên tràn đầy rung động, cô biết rất rõ, Tông sư cấp cường giả là như thế nào, nếu như Trần Gia Bảo thật sự muốn đụng đến nhà họ Tô thì chỉ trong một đêm, nhà họ Tô sẽ tan thành mây khói.
Cho nên, bây giờ nghe được Lưu Ngọc Lan kêu cô bắt Trần Gia Bảo lại thì cô bị dọa đến nỗi sắc mặt trở nên tái nhợt, cô rất sợ Trần Gia Bảo giận dữ sẽ giết sạch người của nhà họ Tô.
Trần Gia Bảo thản nhiên nói: “Cô đứng thẳng người lên đi, ném cái thứ vô dụng ấy đi cho tôi, nhìn chướng mắt quá.”