Vẻ mặt Lưu Ngọc Lan với Tô Văn Cường vô cùng hào hứng, họ nhìn về phía mấy người của Trần Gia Bảo, trong ánh mắt tràn đầy sự khinh thường.
Nghe thấy mọi người xung quanh đang cười nhạo, mấy người bọn Tưởng Đức Lâm vô cùng giận dữ, nếu không phải vì vẻ mặt Trần Gia Bảo vẫn vô cùng bình tĩnh, hơn nữa đây lại là tiệc mừng thọ của Tô Minh Sơn, bọn họ không thể làm bậy bạ. Nếu không bọn họ đã đập bàn từ lâu rồi.
“Người đứng đầu nhà họ Tạ Tạ Anh Dũng, người đứng đầu nhà họ Tần Tần Quang Đại, đến chúc mừng lễ mừng thọ của ông Tô ạ.”
Lại có tiếng thông báo từ ngoài cửa lớn nói Tạ Anh Dũng và Tần Quang Đại đến, mọi người nhìn ra ngoài, thấy họ cùng đi vào với nhau.
Mọi người trong phòng đều vô cùng khiếp sợ.
Nhà Họ Tạ ở thành phố Hòa Bình chính là gia tộc lớn mạnh nhất, mà nhà họ Tần ở tỉnh thành về lại là gia tộc tồn tại lâu đời nhất, so với nhà họ Triệu chỉ có hơn chứ không có kém.
Nghe được tin nhà họ Tạ với nhà họ Tần đến đến nhà họ Tô chúc mừng, mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, ai ai cũng hâm mộ nhà họ Tô.
Dù sao, trong thành phố Hòa Bình có thể có người làm cho người đứng đầu nhà họ Tạ tự mình đến chúc mừng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lưu Ngọc Lan hào hứng đến nỗi muốn ngất đi vì sung sướng, bà ta liếc nhìn Trần Gia Bảo với ánh mắt miệt thị.
Tô Minh Sơn vui mừng khôn xiết, vội vã đứng lên nói rằng: “Nhà họ Tạ có thể đến đây quả thực là vinh hạnh của nhà họ Tô chúng ta, Văn Quân, mau đi tiếp đón họ với cha nào, đừng để ông Tạ với ông Tần phải đợi chúng ta.”
Sắc mặt Tô Văn Quân vô cùng khó coi, trước kia ông ta đã nghe được tin nhà họ Tạ có mối quan hệ rất tốt với Trần Gia Bảo, thế nhưng ông ta lại không nghĩ rằng nhà họ Tần cũng sẽ đến.
Quả nhiên, sau khi nói chuyện xong, Tạ Anh Dũng cùng Tần Quang Đại liền đi tới bên cạnh Trần Gia Bảo, họ cùng ngồi một bàn với anh, nhìn mấy người đó chắc chắn có quan hệ tốt.
Mọi người xung quanh đều vô cùng ngạc nhiên.
Nụ cười trên mặt Lưu Ngọc Lan đã cứng đờ, trong nháy mắt bà ta cũng không còn vui vẻ nữa, sợ hãi nói: “Không… Không thể nào… Nhà họ Tạ đến đây vì Trần Gia Bảo sao, sao có thể có chuyện đó?”
Tô Văn Quân cũng không còn vui vẻ nữa, ông ta không nói gì hết, nhưng khóe mắt ông ta nheo lại, bắp thịt căng chặt vì căng thẳng.
“Mặc dù Cẩm Tú nhà tôi có mối quan hệ rất tốt với cậu, thế mà cậu lại đính hôn với Tô Ánh Mai rồi. Bây giờ tôi lại phải chủ động đến bảo vệ cậu, tôi là một ông già thôi mà, sao phải khổ vậy chứ?”
Tạ Anh Dũng ngồi cùng một bàn với Trần Gia Bảo, tuy rằng bên ngoài ông ta cười hì hì, thế nhưng thực ra trong lòng ông ta đang lôi mấy đời họ hàng nhà Trần Gia Bảo ra chửi.
Còn Tần Quang Đại, sau lần điều trị trước đó của Trần Gia Bảo, vợ của ông ta đã có thai rồi nên ông ta vô cùng biết ơn Trần Gia Bảo, ngay cả thuốc “Cố tinh hoàn” cũng đang được sản xuất, một thời gian nữa thuốc này sẽ được chính thức đưa ra thị trường, đến lúc đó chắc chắn lợi nhuận thu về sẽ được tính bằng con số hàng tỷ, thậm chí còn cao hơn nữa.
Có lẽ vì vậy mà Tần Quang Đại vô cùng thân thiện với Trần Gia Bảo, ông ta vừa chúc rượu anh vừa nâng chén cùng với mọi người trên bàn ăn. Chẳng mấy chốc mà tất cả mọi người ngồi trên bàn đều có thiện cảm với ông ta.
Ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn về phía Trần Gia Bảo không còn giống như ban nãy nữa rồi.
Tuy rằng Thành Trung với mấy ông lớn kia cũng rất giỏi rồi, thế nhưng dù sao họ cũng là xã hội đen, hoạt động trong thế giới ngầm, kể ra với người khác thì không hay lắm.
Thế nhưng nhà họ Tạ với nhà họ Tần thì lại khác, họ đều là những người làm ăn chân chính, thế lực cũng rất hùng mạnh, hoạt động cả trong ngành kinh tế, chính trị và quân sự.
Bọn họ đều nâng chén chúc rượu nhau, trò chuyện cười đùa vô cùng vui vẻ, bầu không khí ấm áp hòa hợp, trông hoàn toàn trái ngược với bàn của Tô Văn Quân.
Vẻ mặt Tô Văn Quân u ám, nhìn rất đáng sợ.
Vẻ mặt Liễu Đức Thắng cũng lúng túng như vậy, không ai mời ông ta nhưng ông ta vẫn tới để trợ giúp Tô Văn Quân, giúp Tô Văn Quân làm Trần Gia Bảo bẽ mặt. Nhưng ông ta vừa đến chưa được bao lâu thì nhà họ Tạ với nhà họ Tần cũng đến rồi, khiến ông ta cảm thấy vô cùng mất mặt.
Lưu Ngọc Lan hung hăng trừng mắt nhìn Trần Gia Bảo, giận dữ nói: “Bây giờ cả nhà họ Tạ với nhà họ Tần cũng đã đến vì nể mặt Trần Gia Bảo, thật khốn khiếp mà! Nhà họ Tô chúng ta lấy mặt mũi đâu mà nhìn người ta nữa đây!”
Tô Minh Sơn thở dài, nói rằng: “Bố đã nói với các con rồi, đứa nhỏ này không phải là con cá nhỏ trong ao đâu, gả Ánh Mai cho cậu ta là quyết định đúng đắn nhất của nhà họ Tô chúng ta, lần này các con phải tin bố chứ.”
Vẻ mặt Tô Văn Quân bực bội, ông ta cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, nói rằng: “Bố, con công nhận là Trần Gia Bảo giỏi hơn so với tưởng tượng của con, cũng quen biết rất nhiều quan chức tai to mặt lớn, thế nhưng cậu ta cho rằng cậu ta chỉ có vậy mà có thể thắng được con sao? Không, con vẫn còn một con bài cuối cùng chưa tung ra!”