Tô Ánh Mai hơi ngượng ngùng một chút, nhất thời khuôn mặt đang tươi cười của cô trở nên ửng hồng, cô ấy vui mừng đến nỗi nhìn Trần Gia Bảo một cách chăm chú.
Phụng Minh Luân nhìn thấy một màn này, trong lòng anh ta vô cùng ghen tị, trong đôi mắt hiện lên vẻ giận dữ. Sau khi cơn ghen tức đó qua đi, anh ta lại trở về chỗ ngồi của mình, hung hăng cầm chén rượu lên đập mạnh một phát xuống bàn, rõ ràng là trong lòng anh ta rất căm phẫn.
Lưu Ngọc Lan và Tô Văn Cường ngồi ở bên cạnh thì bị anh ta dọa cho câm như hến, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
“Ha ha, bác sĩ Trần và cô Ánh Mai đợi một chút, chúng ta cùng đi chúc thọ ông Tô đã chứ.” Cố Minh Nhiên ha hả cười nói rồi nhìn về phía Hứa Thành Sâm đang đi cùng với Tô Minh Sơn.
“Tôi cũng đi.”
Vương Đại Hùng lên tiếng, đồng thời ông ta dẫn theo Tần Phi Yến đi tới.
Tô Minh Sơn không dám thất lễ, thậm chí ông ta còn có cảm giác vừa mừng vừa lo, ông ta vội vàng sửa sang lại vạt áo, nhanh chân bước tới tiếp đón sau đó cùng với Cố Minh Nhiên và Vương Đại Hùng đi tới chào hỏi mọi người. Tô Văn Quân đứng ở bên cạnh, chỉ là trên gương mặt của ông ta tràn đầy sự ân hận.
“Đã sớm biết rằng nhóm người phe Trần Gia Bảo lớn mạnh như vậy, tại sao tôi còn phải cố chấp gả Ánh Mai cho nhà họ Phụng? Mẹ nó, bây giờ hao tâm tổn lực cũng không thể sắp xếp được, tôi cứ như vậy mà gả Ánh Mai cho nhà họ Phụng đã là không thể nào rồi, nhưng mà bây giờ lại đắc tội với Trần Gia Bảo, phỏng chừng trong lòng Ánh Mai cũng đang rất giận tôi, thật sự là chuyện ngoài ý muốn mà.”
Trong lòng Tô Văn Quân luôn xuất hiện sự ân hận rất sâu sắc. Đột nhiên ông ta giận dữ trừng to mắt liếc Lưu Ngọc Lan một cái, nếu như không phải vì người phụ nữ bại hoại thì làm sao lại có thể gây ra nhiều rắc rối như vậy chứ?
Lưu Ngọc Lan tựa như cũng biết được rằng chính bản thân bà ta đã sai, khuôn mặt bà ta đỏ bừng lên vì xấu hổ rồi lại cúi đầu xuống.
Ngồi trong một góc xó xỉnh nào đó là Tạ Anh Dũng vừa sửng sốt lại vừa thích thú mà nói: “Gia Bảo, vậy mà cậu lại có quan hệ tốt với ông Cố Minh Nhiên như vậy, cậu làm cho tôi sợ hết cả hồn đấy.”
Cố Minh Nhiên là nhà kinh doanh có tiếng tăm lừng lẫy nhất trong nước tại Việt Nam, nếu như có thể dựa vào mối quan hệ hợp tác giữa Trần Gia Bảo và Cố Minh Nhiên thì đối với nhà họ Tạ mà nói, chuyện này tuyệt đối sẽ có lợi ích gấp trăm ngàn lần mà lại không bị tổn thất nhiều.
Tần Quang Đại gật gật đầu tỏ vẻ rất thích thú.
Trần Gia Bảo nhìn biểu cảm của hai người bọn họ thì anh biết rằng họ đang suy nghĩ cái gì, anh nhấp một chút rượu, cười nói: “Cố Minh Nhiên chắc chắn sẽ đến đây thôi, đến lúc đó các người có thể hợp tác với Cố Minh Nhiên hay không, còn hợp tác như thế nào thì trước tiên phải xem bản lĩnh của hai vị đã.”
Tạ Anh Dũng và Tần Quang Đại liếc nhìn nhau rồi gật đầu qua lại, cả hai người đều nhìn thấy sự khó xử hiện lên trong mắt đối phương.
Không chỉ có hai người họ thôi đâu, trong đại sảnh của bữa tiệc hôm nay có không ít người có thân phận là tổng giám đốc, chủ tịch hoặc là cổ đông của một công ty lớn nào đó,…đồng thời bọn họ cũng muốn kết giao với Cố Minh Nhiên để hợp tác thành công.
Nhưng bọn họ cũng biết rằng không có vốn đầu tư của nhà họ Tạ hoặc là nhà họ Tần thì vốn dĩ họ không có tư cách gì để hợp tác làm ăn với nhà họ Cố.
Rất nhanh sau đó, Cố Minh Nhiên, Vương Đại Hùng và Tô Minh Sơn cùng nhau chúc thọ xong, đúng lúc này Tô Văn Quân chen vào giữa bọn họ mà cung kính nói: “Ông Cố, trung tá Vương, hai người là những khách quý mà chúng tôi có bái thần cầu phật cũng không thể nào cầu được, mời hai người ngồi để nhà họ Tô chúng tôi tỏ lòng hiếu khách của chủ nhà nào.”
Cố Minh Nhiên và Vương Đại Hùng nhìn nhau, bọn họ đều là những thông minh, nhìn thấy Trần Gia Bảo bị sắp xếp ngồi ở một góc xó xỉnh thì bọn họ đã biết được mối quan hệ giữa Tô Văn Quân và Trần Gia Bảo không hề tốt đẹp.
Nghĩ đến đây, ngược lại thái độ của bọn họ còn có vài phần lãnh đạm, Cố Minh Nhiên khách sáo cười nói: “Vị trí này đã bị gạch bỏ rồi, lần này tôi là muốn nhằm vào bác sĩ Trần, bác sĩ Trần ngồi ở nơi nào thì tất nhiên tôi cũng sẽ ngồi ở chỗ đó, ông nói có phải không, trung tá Vương?”
Sắc mặt của Tô Văn Quân thoáng chốc trở nên mười phần khó coi.
“Lẽ ra nên là như vậy.” Vương Đại Hùng gật đầu, hai người họ lại nhìn nhau, sau đó họ cùng Hứa Thành Sâm, Tần Phi Yến và bốn người nữa đi tới vị trí mà Trần Gia Bảo ngồi, họ hoàn toàn không hề nể mặt Tần Văn Quân.
Đương nhiên, với thân phận và địa vị của bọn họ thì quả thực là không cần phải nể mặt Tô Văn Quân một chút nào.
Sau khi bọn họ đi tới thì lập tức ngồi ở cái bàn bên cạnh Trần Gia Bảo. Nhất thời hai người Tạ Anh Dũng và Tần Quang Đại thân thiện đi về phía Cố Minh Nhiên và những người khác kính rượu, họ dự định là trước tiên hai bên phải làm quen với nhau đã rồi hãy nói chuyện.
Chỉ có Tần Phi Yến đang lặng lẽ đánh giá Tô Ánh Mai, bà ta chính là một bông hoa cực kỳ xinh đẹp duyên dáng, đối với dung mạo của bản thân thì bà ta luôn luôn tự tin. Nhưng sau khi nhìn thấy Tô Ánh Mai, trong mắt bà ta vẫn hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tần Phi Yến nhìn về phía Trần Gia Bảo, bà ta trợn mắt trắng nói chen vào: “Nghe trung tá nói mối quan hệ giữa Trần Gia Bảo và Tạ Cẩm Tú nhà họ Tạ rất mờ ám, nhưng bây giờ anh ta đã trở thành chồng chưa cưới của Tô Ánh Mai, hừ… quả nhiên người đàn ông này không phải người tốt.”