Bên kia, sắc mặt của Tô Văn Quân trở nên trắng bệch, khóc không ra nước mắt.
“Ầy, bố đã sớm nói cho con biết rồi, Trần Gia Bảo cũng không phải vật ở trong cái ao đó. Bây giờ con gả Ánh Mai cho cậu ta là lựa chọn tốt nhất rồi, như vậy cũng có thể làm cho nhà họ Tô đạt được lợi ích lớn nhất. Ai bảo trước đây con không nghe bố, bây giờ hối hận rồi chứ?” Tô Minh Sơn lắc đầu nói.
Sắc mặt Tô Văn Quân lộ ra sự xấu hổ không giấu vào đâu được, trong lòng ông ta càng thêm ân hận hơn.
Tô Minh Sơn nhìn người đàn ông tự cho bản thân mình là thông minh này, thở dài một hơi rồi nói: “Ông Cố và trung tá Vương đều là những người có sức ảnh hưởng lớn trong nước Việt Nam này, nếu như thật sự để bọn họ ngồi ở nơi xó xỉnh kia, nói không chừng sẽ có thể đắc tội với họ, chỉ cần chuyện này bị truyền ra ngoài thì sau này nhà họ Tô cũng sẽ trở thành trò cười giống như thành phố Hòa Bình vậy. Bố cảm thấy Gia Bảo cũng không phải là người không biết phân rõ trắng đen, bây giờ con đi giải thích và xin lỗi Gia Bảo để cậu ấy tha thứ cho con đi, nói không chừng chuyện này còn có thể bù đắp lại phần nào, bằng không… thì thật sự đã muộn mất rồi.”
“Bố, con biết rồi mà.”
Tô Văn Quân lập tức phản ứng lại, bước nhanh đuổi theo, ông ta đi đến bên cạnh đám người Trần Gia Bảo, ông ta thật sự muốn nói cho đám người Trần Gia Bảo phải đổi chỗ ngồi, nhưng mà không có một người nào để ý đến ông ta, ông ta sốt ruột đến nỗi vò đầu bứt tai để lộ ra vẻ xấu hổ thật nực cười.
Hay là vì Tô Ánh Mai không nhìn thấy, nói như thế nào đây, Tô Văn Quân cũng là bố của cô, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng đẩy Trần Gia Bảo ra bĩu môi liếc nhìn Tô Văn Quân.
Lúc này Trần Gia Bảo mới đặt chén rượu xuống, hơi hơi liếc nhìn Tô Văn Quân một cái.
Tô Văn Quân mừng rỡ, nhân cơ hội này ông ta vội vàng nói: “Trần. . . . . . . Gia Bảo, trước đây là tôi đã sai, là tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, tôi không biết cậu là người tài giỏi nên đã có vài chỗ đắc tội với cậu, coi như cậu nể mặt Ánh Mai nhà tôi mà khoan dung độ lượng nhiều hơn. Cậu nhìn xem, những người như ông Cố, trung tá Vương, ông Tần và ông chủ Tạ đều là những khách quý có thân phận cao quý. Để cho bọn họ ngồi ở nơi này, về tình về lý tất nhiên là không thích hợp chút nào, vậy cậu có thể đổi chỗ ngồi với ông Cố và những người khác được không?”
Nhất thời, các vị đang ngồi còn bao gồm cả Cố Minh Nhiên và những người khác nữa, tất cả đều nhìn về phía Trần Gia Bảo và Tô Minh Sơn.
Rõ ràng là bọn họ đang xem xét ý kiến của Trần Gia Bảo.
Cùng lúc đó, có không ít người đang nhìn chăm chú vào tình hình bên trong nơi này. Tô Văn Quân đường đường là ông chủ của nhà họ Tô, tuy rằng ở trước mặt mọi người xin lỗi người trẻ tuổi như Trần Gia Bảo nhưng ngược lại mọi người đều cảm thấy ông ta làm như vậy là rất đúng, rõ ràng có thể nhận thấy rằng thế lực của Trần Gia Bảo rất lớn!
“Biết điều như vậy là tốt, đây mới là người có thể làm nên việc lớn, phía sau Trần Gia Bảo có nhà họ Cố chống lưng, quân đội và thành phố nhà họ Tần, sự giúp đỡ của nhà họ Tạ, còn tính cả nhà họ Tô nữa, tất cả đều phải nhận lỗi sai của mình.”
Mọi người đã nghĩ như vậy.
Ở trước mặt bao người, đột nhiên Trần Gia Bảo vươn vai, nở nụ cười và nói: “Không cần phải vậy đâu, tôi cảm thấy nơi này đã rất tốt rồi, yên tĩnh, không có bất kì người nào quấy rầy hết.”
Sắc mặt Tô Văn Quân hơi thay đổi, khẽ cười nói: “Gia Bảo, cậu nói cái gì vậy, bố tôi và thầy của cậu cũng có giao tình mà, hơn nữa cậu và Ánh Mai cũng đã đính hôn rồi, chúng ta cũng coi như là người một nhà, người một nhà thôi. Giữa chúng ta khó tránh khỏi giận hờn lẫn nhau, nhưng chúng ta đâu có thù hận gì chứ? Ánh Mai, con nói xem có đúng không?”
Đột nhiên ông ta nhìn về phía Tô Ánh Mai, ý muốn bảo Tô Ánh Mai nói giúp ông ta vài câu.
Tô Ánh Mai thở dài một hơi, trong lòng cô bất lực, vẫn là nên khuyên nhủ thì hơn: “Gia Bảo, thật ra những lời bố tôi nói cũng có lý đấy, anh cho ông ấy một cơ hội nữa, được không?”
Trần Gia Bảo có chút do dự, tựa như đang cân nhắc điều gì đó.
Tô Văn Quân mừng rỡ, lần đầu tiên trong lòng ông ta cảm thấy cô con gái Tô Ánh Mai này lại thân thiết như vậy, nhân cơ hội này ông vội vàng nói: “Đúng đúng, rất đúng, sau này chúng ta cũng là người một nhà rồi, đã là người một nhà thì đâu có thù hận gì đúng không? Vả lại, hôm nay là ngày mừng họ của ông nội Tô, sự kiện quan trọng như vậy, nếu như tiếp đãi ông Cố, trung tá Vương là những người khác không được chu toàn, vậy thì không được như ý rồi.”
Lông mày Trần Gia Bảo hơi thả lỏng ra, Tô Văn Quân còn nghĩ rằng Trần Gia Bảo định trả lời, trong lòng ông ta không khỏi vui mừng hớn hở.
Ông ta chỉ thấy Trần Gia Bảo đứng dậy, khoanh tay đứng nhìn, nhếch lông mày lên và nói: “Thứ nhất, bây giờ ông có chấp nhận hôn ước giữa tôi và Ánh Mai không?”
“Chấp nhận, tôi tất nhiên phải chấp nhận chứ.” Tô Văn Quân vội vàng gật đầu không ngừng nghỉ, ông ta biết rõ, như tình hình hiện nay thì sự kiên trì muốn gả Tô Ánh Mai cho nhà họ Phụng đã không còn khả năng nữa. Nếu không lên được thuyền lớn nhà họ Phụng , vậy thì chỉ có thể tận tâm tận lực mà ngồi lên chiếc phi thuyền to bự kia của Trần Gia Bảo mà thôi, đối với nhà họ Phụng mà nói, nói không chừng trong cái rủi còn có cái may.