Nhất thời Tô Ánh Mai vô cùng vui vẻ, tự nhiên trong lòng cô vui sướng khôn tả, hơn nữa trước đó cô có uống vài chén rượu trắng nên gương mặt có phần đỏ bừng như cánh hoa hồng, trông cô vô cùng xinh đẹp.
Phụng Minh Luân vô cùng phẫn uất, căm giận mà hừ một tiếng.
Sắc mặt Trần Gia Bảo không thay đổi, ngược lại khí thế càng thêm lớn mạnh hơn, anh tiếp tục nói: “Thứ hai, thân phận của người thừa kế nhà họ Tô trong tương lai, bây giờ chuyển sang cho Tô Ánh Mai, ông có đồng ý không?”
Tô Ánh Mai hô lớn một tiếng, cô nhìn về phía Trần Gia Bảo, trong lòng cô tràn ngập sự cảm kích.
Nhất thời sắc mặt Tô Văn Quân biến đổi, cách đó không xa, Lưu Ngọc Lan và Tô Văn Cường đều tỏ vẻ phẫn nộ chỉ trong nháy mắt, vậy mà Lưu Ngọc Lan lại đứng lên, giận dữ nói: “Bà đây không đồng ý! Tô Văn Quân, nếu như ông dám trả lời, tôi đây sẽ không để yên cho ông đâu!”
Trần Gia Bảo ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt anh mang ý châm chọc, một lần nữa nhìn về phía Tô Văn Quân mà hỏi: “Ông có đồng ý không?”
“Tôi hỏi ông, ông có đồng ý không?”
Trần Gia Bảo chắp hai tay sau sau lưng, ánh mắt của anh đang tập trung nhìn về phía Tô Văn Quân, khí thế bức người.
Khuôn mặt Tô Văn Quân tái mét, sắc mặt ông ta không ngừng biến đổi.
Trên thực tế, sự yêu thương mà ông đối với Tô Văn Cường tuyệt đối sẽ phải cao hơn so với Tô Ánh Mai rồi, hơn nữa bản thân ông ta mang tính cách của một người đàn ông mạnh mẽ, ông ta cảm thấy phụ nữ vô dụng là một đức hạnh, muốn bảo ông ta truyền chức người thừa kế của nhà họ Tô cho Tô Ánh Mai sao, ông đang phải đối mặt với sự mâu thuẫn giữa con tim và lí trí.
Nhưng mà bây giờ thì Trần Gia Bảo đang có nhà họ Cố, nhà họ Tần, Vương Đại Hùng và những người khác chống lưng, tình hình thế này có lẽ họ là người lớn mạnh hơn, ông ta rất khó mở miệng nói lời từ chối.
Vô cùng khó xử!
“Nhà họ Tô thay đổi người thừa kế, cũng không phải là chuyện nhỏ nhặt gì, làm sao tôi có thể vội vàng đưa ra quyết định cuối cùng được chứ? Theo như tôi thấy, chẳng bằng chọn một ngày lành tháng tốt để ông chủ nhà họ Tô – Tô Văn Quân cẩn thận suy nghĩ một phen, lúc đó đưa ra quyết định cũng chưa muộn đâu.”
Đột nhiên, Phụng Minh Luân đứng dậy, cao giọng nói, đồng thời anh ta nhìn về phía Trần Gia Bảo, trong ánh mắt tràn đầy sự khiêu khích.
Trần Gia Bảo khẽ nhướng mày.
Mọi người xung quanh đều có thể cảm nhận được mùi thuốc súng nồng nặc tỏa ra trong không khí.
Tô Văn Quân, Lưu Ngọc Lan và một vài người khác đều hướng ánh mắt của sự cảm kích nhìn về phía Phụng Minh Luân.
Lưu Ngọc Lan thở phào nhẹ nhõm, bà ta nói nhỏ an ủi Tô Văn Cường: “Con yên tâm đi, có cậu Phụng làm chủ cho con, thân phận người thừa kế của nhà họ Tô này tuyệt đối sẽ thuộc về con thôi.”
Tô Văn Cường gật gật đầu, chỉ có điều sắc mặt của anh ta tát mét lại, tay siết chặt thành nắm đấm, anh ta liếc mắt nhìn về phía Trần Gia Bảo, trong lòng tràn đầy những thù hận thấu tận xương tủy.
Đột nhiên, ánh mắt Trần Gia Bảo liếc nhìn anh ta, hỏi vặn lại: “Thế anh là ai?”
Mọi người đồng loạt bàn tán xôn xao, điều đó cho thấy bọn họ không hề xem trọng cậu cả nhà họ Phụng, phía sau Phụng Minh Luân là hai tên vệ sĩ cao lớn, giữa hai bên lông mày tràn ngập sự tức giận.
Phụng Minh Luân hừ lạnh một tiếng, chắp hai tay sau lưng mà kiêu ngạo nói: “Tôi đường đường là cậu cả nhà họ Phụng ở thành phố này, người thừa kế của công ty thương mại lớn nhất nhà họ Phụng trong tương lai, Phụng Minh Luân.”
Sau khi nói xong, Phụng Minh Luân có hơi vênh mặt lên, thần thái kiêu căng ngạo mạn, thái độ ngông cuồng tự cao tự đại. Đương nhiên, anh ta cũng thật sự nghĩ rằng việc làm của anh ta rất đáng tự hào.
Đại đa số người có mặt ở đây đều lộ ra vẻ mặt kính nể đối với Phụng Minh Luân.
Trần Gia Bảo cười khẩy một tiếng, hai cánh tay anh ta để trước ngực, hơi nhướn lông mày, nói: “Hóa ra anh là người nhà họ Phụng của thành phố này, nếu như anh không nói thì tôi còn nghĩ rằng họ của anh là họ Khoan cơ, quả thực anh rất rộng lượng đó nha. Họ Phụng này của anh lại càng không phải là người ở thành phố Hòa Bình, vậy chuyện chọn người thừa kế của nhà họ Tô thì liên quan gì đến anh chứ? Chẳng lẽ lại nói, anh cho rằng nhà họ Tô phụ thuộc vào nhà họ Phụng nhà anh sao, nhà họ Tô thay đổi người thừa kế, còn phải thông qua sự đồng ý của anh sao?”
Mọi người hết sức kinh ngạc, cuối cùng những lời này cũng được nói ra, tưởng chừng như đã vạch trần âm mưu đen tối của Phụng Minh Luân rồi, nhất là mọi người ở đây ít nhiều cũng sẽ biết được nhà họ Phụng thật đúng là có ý nghĩ muốn biến nhà họ Tô trở thành dòng họ phụ thuộc vào nhà họ Phụng, vậy câu nói cuối cùng này lại càng thêm sắc bén hơn.
Phụng Minh Luân bị nói đến nỗi anh ta á khẩu không cãi lại được, chỉ có thể tức giận hừ một tiếng, hung hăng mà ngồi xuống chỗ của mình, chỉ là sắc mặt anh ta lại tái mét hơn, trong lòng mười phần phẫn nộ.