“Cậu chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Cậu chính là cậu chủ của nhà họ Phụng ở thành phố này, thân phận lại vô cùng cao quý, tên Trần Gia Bảo này tính tình kiêu ngạo, căn bản anh ta không hề coi chúng ta ra gì, nhất định phải dạy dỗ anh ta một trận mới được, huống chi là Võ Nghiêm Bình đã chết trong tay Trần Gia Bảo, sự hận thù này nhất định phải báo thù!”
Đột nhiên, sau lưng Phụng Minh Luân xuất hiện một vị cao thủ là “Thông u hậu kỳ” trong mắt chứa đầy sự thù hận.
Ông ta tên là Sơn Long Tứ, là anh em đồng môn của Võ Nghiêm Bình, sau nghe đến tên của người anh em đã chết trong tay Trần Gia Bảo, ông ta vừa kinh ngạc lại vừa giận dữ, ngay lập tức ông ta tự mình đứng ra ý muốn đi theo Phụng Minh Luân đến thành phố Hòa Bình để tìm Trần Gia Bảo báo thù.
Phụng Minh Luân hít sâu một hơi, anh ta cố gắng kìm nén sự tức giận trong lòng mình, con ngươi đảo qua một vòng, nhỏ tiếng nói: “Vừa nãy là do tôi quá tức giận rồi, suýt chút nữa thì tâm trí tôi không thể kiểm soát được lửa giận, bây giờ tôi đã có cách để đối phó Trần Gia Bảo rồi. Đầu tiên, chúng ta phải làm cho anh ta vừa lòng hả dạ đã, sau đó sẽ làm cho anh ta mất mặt.”
Phụng Minh Luân nhìn về phía Trần Gia Bảo cười lạnh hai tiếng.
Giữa sân, Trần Gia Bảo chắp hai tay sau lưng, anh nhìn về phía Tô Văn Quân, nhàn nhạt nói: “Tôi hỏi ông một lần cuối cùng, ông đồng ý hay là không đồng ý đây?”
Sắc mặt Tô Văn Quân lại biến đổi, ông ta không nghĩ tới ngay cả Phụng Minh Luân cũng đã ra mặt rồi, âm thầm thở dài một hơi, trong lòng cân nhắc vài lần, cuối cùng ông ta giống như quả bóng cao su bị nhụt chí, nói: “Tôi. . . . . . tôi đồng ý.”
“Rất tốt, từ nay về sau, Ánh Mai làm người thừa kế nhà họ Tô, một năm sau, cô ấy sẽ quản lý nhà họ Tô, những người nào không đồng ý thì những người đó chính là đang đối đầu với Trần Gia Bảo tôi đây.” Trần Gia Bảo gật đầu, khóe miệng anh lộ ra một tia cười cợt, khí thế cũng thu hết lại.
Nhất thời Tô Văn Quân thở phào nhẹ nhõm.
Hai người Cố Minh Nhiên và Hứa Thành Sâm liếc nhìn nhau, âm thầm gật đầu, tính cách của Trần Gia Bảo rất kiên cường, mười phần dứt khoát, anh ta đích thị là người làm được việc lớn.
Trần Gia Bảo ngồi về phía sau, đột nhiên Tô Ánh Mai chủ động đưa tay cầm lấy tay Trần Gia Bảo, trong ánh mắt cô chứa đầy sự yêu mến, cảm động nói: “Gia Bảo, cảm ơn anh.”
Khóe miệng Trần Gia Bảo nhếch lên mang theo ý cười ấm áp, anh đưa tay nhéo má Tô Ánh Mai một cái, nhu hòa nói: “Giữa chúng ta không cần thiết phải nói lời cảm ơn đâu.”
“Ừm.” Tô Ánh Mai gật đầu liên tục.
Hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, mọi người xung quanh đã vô cùng ngạc nhiên, người thừa kế của nhà họ Tô sẽ thay đổi trong tương lai là một sự kiện trọng đại đối tới tất cả con người trong giới thượng lưu tại thành phố Hòa Bình này.
Chỉ có điều mà nói, với thái độ vô cùng kiên quyết của Trần Gia Bảo thì sự lựa chọn của Tô Văn Quân cũng không tồi.
Suy cho cùng, cho dù Tô Văn Quân không đồng ý, đối với thế lực phía sau Trần Gia Bảo, muốn để Tô Ánh Mai quản lý nhà họ Tô cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Thà rằng đến lúc đó Trần Gia Bảo trực tiếp gặng hỏi Tô Văn Quân, chẳng bằng bây giờ anh nên chủ động thể hiện tốt hơn.
Tô Minh Sơn vui mừng không thôi, ông ta đắc ý uống một ngụm rượu nhỏ, đối với ông ta mà nói, tuy rằng Tô Ánh Mai là một cô gái nhưng mà lại có năng lực hơn người, cô ấy là sự lựa chọn có một không hai để trở thành chủ nhân của nhà họ Tô trong tương lai, Tô Ánh Mai có thể làm người thừa kế nhà họ Tô, điều này so với quà mừng thọ còn khiến ông ta vui mừng hơn.
Tô Văn Cường lập tức ngồi phịch xuống ghế, một chút tâm trí cũng không có.
Đột nhiên Lưu Ngọc Lan đứng dậy, chỉ tay vào Tô Văn Quân, điên cuồng mắng chửi: “Tô Văn Quân, ngay cả con gái ông mà ông cũng muốn lừa gạt, vậy mà còn chuyển thân phận người thừa kế cho đồ đàn bà hèn hạ này, ông… ông. . . . . . ông có còn là đàn ông không hả?”
Sắc mặt Tô Văn Quân hơi thay đổi, bởi vì ông ta đã nhìn thấy một tia sắc bén trong mắt Trần Gia Bảo.
Ông ta biết Trần Gia Bảo là một tên sát thần, chỉ sợ rằng Trần Gia Bảo vì tức giận mà vội vàng bước tới bên cạnh Lưu Ngọc Lan, anh cho bà ta một cái bạt tai rồi mắng: “Đây là chuyện của đàn ông chúng tôi, một người phụ nữ như bà chen miệng vào nói cái gì?”
Lưu Ngọc Lan ôm lấy khuôn mặt sưng đỏ của mình, bà ta hoàn toàn bị đánh đến nỗi mơ mơ tỉnh tỉnh.
Tô Văn Quân không ngoảnh đầu lại nhìn bà ta, xoay người nói với Trần Gia Bảo: “Trần. . . . . Gia Bảo, Ánh Mai đã trở thành người thừa kế của nhà họ Tô, cậu xem, có phải là nên mời ông Cố và trung tá Vương ngồi xuống rồi chứ?”
“Không cần phải vội, tôi còn chưa nói điều thứ ba.” Trần Gia Bảo lắc đầu nói.
“Lộp bộp” một tiếng, trong lòng Trần Văn Quân hơi run rẩy, suýt nữa thì ông ta đã ngã xuống đất, chỉ cần hai điều trước đó đã khiến Trần Văn Quân khóc không ra nước mắt rồi, nếu như Trần Gia Bảo lại đưa ra một yêu cầu quá đáng nữa thì trong lòng ông ta thật sự sẽ chết lặng mất.
“Yên tâm đi, điều thứ ba của tôi chỉ là một đề nghị, làm hay không làm thì tùy ông.” Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng.