Tô Văn Quân thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ lau đi mồ hôi chảy đầy trên trán, nói thật ông ta chính là đang sợ Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo thản nhiên nói: “Ông nội Tô Minh Sơn có rất nhiều kinh nghiệm, tính tình lãnh đạm, là một bậc thầy trên thương trường, tuy rằng ông ấy đã sớm không đi trên con đường này nữa nhưng tôi cảm thấy ông nội Tô vẫn giữ bí kíp nào đó, trước khi Tô Ánh Mai quản lý nhà họ Tô thì những công việc lớn nhỏ gì trong nhà họ Tô ông phải giải quyết triệt để cùng với ông nội Tô đi.”
Lời vừa nói ra, nhất thời Tô Minh Sơn ngây ngẩn cả người, ngay sau đó ông ta lập tức đứng lên, kích động đến nỗi ngay cả râu của ông ta cũng đang run rẩy.
Năm đó ông ta lui ra khỏi thương trường và từ chức, nói thật là ông ta đã bị ép buộc phải làm vậy, mấy năm nay nhận thấy nhà họ Tô ngày càng suy yếu, trong lòng ông tràn ngập sự tiếc nuối. Nếu như thật sự có thể giải quyết tất cả công việc trong nhà họ Tô một lần nữa thì ông ta tin rằng, không chừng khiến cho nhà họ Tô đi lên một tầm cao mới, ít nhất cũng có thể ngăn chặn sự suy sụp của nhà họ Tô.
Sắc mặt Tô Văn Quân rất khó coi, ông ta lại không hề biết rằng Trần Gia bảo chỉ là thay đổi chiến thuật với ông ta mà thôi, nhưng người đang ở dưới mái hiên làm sao có thể không cúi đầu chứ, ông ta thở dài nói: “Được, bố tôi quả là có rất nhiều kinh nghiệm, nếu để ông ấy xuống núi thì còn gì bằng chứ.”
“Rất thẳng thắn, chúng ta cùng cạn ly nào.”
Tô Minh Sơn ngẩng mặt lên trời cười lớn, ông ta trực tiếp cầm lấy chai rượu uống hết ngay lập tức.
Hào hứng, vui mừng và sự sảng khoái tràn trề!
Nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Tô Ánh Mai nhìn thấy ông nội cô vui vẻ như vậy, trong lòng cô cũng không khỏi vui mừng theo và cũng càng biết ơn Trần Gia Bảo hơn.
Trần Gia Bảo gật đầu cười, nói: “Ông Cố, trung tá Vương, đây là nơi nhỏ bé, không thể tiếp nổi những nhân vật lớn như các ông, hay là chúng ta đổi nơi khác đi.”
“Được, mọi chuyện đều nghe theo sự sắp xếp của bác sĩ Trần.” Đám người Cố Minh Nhiên ha hả cười nói.
Nhất thời Tô Văn Quân lấy lại tinh thần, ông ta miễn cưỡng mỉm cười, bàn ghế được sắp xếp ở một nơi vô cùng tôn quý trong đại sảnh, mời Cố Minh Nhiên, Tạ Anh Dũng và những người khác ngồi xuống, còn lại hai cái bàn thì mời đám người Thành Trung, Tưởng Đức Lâm ngồi xuống, lúc này ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Phụng Minh Luân ngồi ở bàn bên cạnh, sắc mặt trở nên u ám, anh ta liên tục cười mỉa, trong ánh mắt luôn luôn hiện lên sự sắc bén.
Trần Gia Bảo cũng không ngồi xuống, anh đứng tại chỗ, Tô Ánh Mai và Hương Giang thì đứng ở sau lưng anh.
“Gia Bảo, cảm ơn anh, tôi đã rất lâu rồi không được thấy ông nội vui mừng như vậy.”
Trong mắt Tô Ánh Mai hiện lên sự xúc động mờ nhạt.
Trần Gia Bảo cười cười, đột nhiên, Tô Minh Sơn bước vài bước đi đến trước mặt Trần Gia Bảo, xúc động nói: “Gia Bảo, cảm ơn cháu, ông. . . . . . ông thật sự không biết nên cảm ơn cháu thế nào nữa.”
Trần Gia Bảo khiêm tốn cười nói: “Ông nội Tô khách sáo rồi, ông là bậc cha ông, không cần khách sáo như vậy đâu.”
Tô Minh Sơn gật gật đầu, ánh mắt tràn đầy ý vị sâu xa, tựa như đang đảm bảo mà nói: “Cháu yên tâm, một năm sau, ông sẽ giao một nhà họ Tô phát triển một cách mạnh mẽ cho Ánh Mai.”
“Vâng.” Trần Gia Bảo cười nói, tuy rằng chỉ có một chữ nhưng lại rất có ý nghĩa.
Tô Minh Sơn gật đầu, không che giấu được sự thích thú trong lòng mình, ông ta đi đến chào hỏi Cố Minh Nhiên và những người khác, sau đó thì uống một cốc rượu thật lớn, thoải mái vui mừng.
Tô Ánh Mai nắm chặt tay Trần Gia Bảo, ghé vào tai anh nhỏ giọng nói một cách kiên quyết: “Tôi đảm bảo với anh, nhà họ Tô sẽ trở thành một đại gia đình vạn người mong muốn, sau đó tôi sẽ chính tay tặng của hồi môn của nhà họ Tô cho anh.”
Trần Gia Bảo kinh ngạc, ngay lập tức, khóe miệng nhếch lên mang theo ý cười ấm áp, nói: “Được.”
Anh là một cao thủ võ thuật nên không hề để ý đến nhà họ Tô, chỉ có điều, anh đối với Tô Ánh Mai vô cùng nghiêm túc.
Tình yêu sâu đậm của một người con gái tất nhiên anh sẽ không từ chối ý tốt của Tô Ánh Mai rồi, làm vậy xem như là đốt đàn nấu hạc, phá hoại cảnh sắc phong tình.
Trần Gia Bảo kéo tay Tô Ánh Mai, hai người chậm rãi bước đến bên bàn Cố Minh Nhiên và những người khác đang ngồi.
Cách đó không xa, ánh mắt tràn ngập sự hận thù của Lưu Ngọc Lan nhìn chằm chằm Trần Gia Bảo, bà ta hận không thể lột da róc xương Trần Gia Bảo được.
Trần Gia Bảo nhắm mắt làm ngơ, khóe miệng anh mỉm cười, lập tức kéo tay Tô Ánh Mai ngồi xuống bên cạnh đám người Cố Minh Nhiên, sau đó hai người họ cùng nhau kính rượu, bầu không khí thật sự rất sôi nổi.