Khóe miệng Mục Thành Lộc nhếch lên, nụ cười của ông ta lộ ra vẻ một con người khát máu, nói: “Mục Thành Lộc tôi đây, năm sáu tuổi đã học được võ thuật gia truyền, khi mười hai tuổi, vì đã lỡ tay đánh chết mười ba người trưởng thành mà bị bắt vào tù, sau đó tôi được ông chủ nhà họ Phụng coi trọng và đưa tôi từ nhà giam về nơi này, tôi còn ở nhà họ Tô tu luyện hơn ba mươi năm, bây giờ tôi đã là cao thủ ‘Thông U hậu kỳ’ rồi.”
Mục Thành Lộc tiếp tục nói: “Trần Gia Bảo, tôi biết anh đã giết Võ Nghiêm Bình, tôi cũng biết rằng anh cũng là cao thủ ‘Thông U hậu kỳ’, nhưng cho dù chúng ta có cùng một cảnh giới đi chăng nữa thì thực lực vẫn cần phân rõ ai cao ai thấp, muốn thi đấu với tôi sao, anh nhất định sẽ thua!”
Mọi người đều ngạc nhiên đến nỗi thốt lên, năm mười hai tuổi đã phạm tội giết người ư, vậy Mục Thành Lộc này rõ ràng là một con người độc ác rồi!
Tô Ánh Mai quan tâm quá mức, sắc mặt cô lộ vẻ lo lắng.
Trần Gia Bảo vẫn đứng im tại chỗ, không nói một lời.
“Chẳng lẽ cậu sợ rồi sao?” Mục Thành Lộc cười khẩy một cách khinh thường.
“Không, tôi cảm thấy ông quá nhiều lời rồi, tôi lười nên không muốn trả lời ông thôi.” Trần Gia Bảo thẳng thắn nói.
“Đáng ghét, vậy tôi sẽ thành toàn cho cậu luôn, chính tay tôi sẽ phế tu vi của cậu!” Giữa hai lông mày của Mục Thành Lộc lộ ra vẻ giận dữ, hét lớn một tiếng, ông ta siết chặt tay thành nắm đấm, bước nhanh tới chỗ Trần Gia Bảo.
Nắm đấm bị siết chặt đến nỗi nổi đầy gân xanh chợt vọt lên, tràn đầy lực tấn công mạnh mẽ!
Nắm đấm của ông ta còn chưa kịp tiến đến thì có một lực rất mạnh đã khiến cho quần áo của Trần Gia Bảo như bị gió thổi mà bay phấp phới, kể cả mọi người ở sau lưng anh cũng bị cơn gió mãnh liệt ấy thổi cho giật mình, ngay cả đôi mắt cũng không cách nào mở ra được, mỗi người đều có biểu cảm khác nhau, trên khuôn mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Cú đấm này thật đáng sợ, không hổ là người nhà họ Phụng, mặc dù lúc này thực lực của tôi đã cao cường rồi thì tôi cũng không đủ tự tin để nhận một cú này đâu.”
Sắc mặt Xà Minh khẽ biến đổi.
Phụng Minh Luân và Sơn Long Tứ liếc mắt nhìn nhau, nụ cười của bọn họ lộ ra vẻ đắc ý không thôi.
“Cậu chủ, chỉ cần một cú đấm này, tên Trần Gia Bảo này chết chắc rồi!”
Sơn Long Tứ nói một cách tự tin.
Giữa sân, mắt thấy Mục Thành Lộc đã tiến lại gần phía trước Trần Gia Bảo, vậy mà Trần Gia Bảo vẫn đứng im tại chỗ, không hề có một chút động tĩnh nào.
“Cậu ta nhất định là đã bị sức mạnh từ một cú đấm này của tôi làm cho sợ hãi rồi!”
Mục Thành Lộc đã nghĩ như vậy, nụ cười ông ta nhếch lên tỏ vẻ khát máu, đột nhiên ông ta hét lớn một tiếng, sức mạnh của cú đấm này cũng đủ để đập đá phá núi rồi, ông ta hung hăng đánh về phía trước ngực Trần Gia Bảo!
Nếu như cú đấm này đánh vào giữa thì Trần Gia Bảo không chết cũng thành người tàn phế!
Đột nhiên, Trần Gia Bảo cũng nhẹ nhàng mà đánh ra một chưởng, đồng thời đánh luôn vào nắm đấm mà Mục Thanh Lộc định tiến tới.
Chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc”, nhất thời xương cánh tay của Mục Thành Lộc bị nghiền đến tan nát, ông ta kêu thảm thiết một tiếng rồi chạy vọt ra ngoài, đột nhiên ông ta ngã một cú thật mạnh xuống đất, kêu gào thảm thiết.
Trần Gia Bảo cứ như vậy mà thắng sao?
Mọi người cùng nhau ồ lên.
Phụng Minh Luân và Sơn Long Tứ lại càng khiếp sợ mà đứng hình không hề nhúc nhích.
“Bác sĩ Trần ngoại trừ am hiểu y thuật ra, ngay cả võ thuật mà cậu ấy cũng cao cường như vậy sao? Thật sự đã khiến tôi quá ngạc nhiên rồi.” Cố Minh Nhiên kinh ngạc nói.
Hứa Thành Sâm cười khổ một tiếng, chỉ có điều trong lòng ông ta tràn ngập ý vị thán phục, nói: “Bác sĩ Trần là người tài hiếm có, không thể đối đãi như người bình thường được.”
Cố Minh Nhiên gật gật đầu, âm thầm chấp nhận.
“Người tiếp theo.”
Trần Gia Bảo đứng khoanh tay trước ngực, ánh mắt anh nhìn về phía Sơn Long Tứ.
Sắc mặt Sơn Long Tứ biến đổi, ông ta lập tức hừ lạnh một tiếng, sải bước đi đến trước mặt Trần Gia Bảo chỉ cách có một mét, cười lạnh nói: “Một chiêu của cậu có thể đánh bại Mục Thành Lộc, chẳng lẽ cậu cũng là ‘Bán Bộ Tông Sư’ sao?”
Trần Gia Bảo đứng chắp tay, cười nhạt mà không đáp, chỉ có vẻ mặt lộ rõ vẻ khinh miệt.