Nói thật, Trần Gia Bảo cũng không biết trong hồ lô của Tạ Hoàng Dương bán thuốc gì.
Tạ Hoàng Dương nở nụ cười thần bí, nói: “Cẩm Tú là công chúa bé nhỏ của nhà họ Tạ chúng tôi, được cả nhà yêu thương cưng chiều, đương nhiên chúng tôi không muốn thấy con bé chịu chút ấm ức nào. Chỉ có điều, nếu cậu đồng ý thì nể mặt Cẩm Tú, sau này luyện thêm mười viên Tiểu Huyền Dương Đan cho nhà họ Tạ nhé. Tôi có thể ra mặt giúp cậu thuyết phục Cẩm Tú chấp nhận những người phụ nữ khác của cậu.”
Trần Gia Bảo sững sờ tại chỗ, nói cả buổi, cuối cùng ý đồ của Tạ Hoàng Dương vẫn là lấy được chỗ tốt từ anh.
Tạ Hoàng Dương thấy Trần Gia Bảo không nói gì, trong lòng tức khắc vang lên hai tiếng “lộp bộp”, liên tục nói “Không ổn rồi”: “Không ổn rồi, đừng nói là mười viên Tiểu Huyền Dương Đan ăn hơi quá rồi chứ?”
Nghĩ đến đây, ông ta vội vàng xòe năm ngón tay ra rồi nói: “Năm viên, năm viên Tiểu Huyền Dương Đan thôi, đây là mức tối thiểu rồi, cậu thấy sao?”
Sau khi nói xong, Tạ Hoàng Dương khẩn trương nhìn Trần Gia Bảo, rất sợ Trần Gia Bảo sẽ từ chối.
Không biết ông ta sẽ nghĩ gì khi biết Trần Gia Bảo chỉ cần lật tay là luyện chế ra được Tiểu Huyền Dương Đan “số lượng khan hiếm” mà ông ta đã nhung nhớ bấy lâu nay.
Dưới ánh mắt lo lắng của Tạ Hoàng Dương, Trần Gia Bảo chắp hai tay sau lưng rồi nói: “Trong mắt Trần Gia Bảo này, bất kỳ ai cũng đều xứng đáng được đối xử bình đẳng như nhau, không phân biệt tuổi tác! Còn viên thuốc ‘Tiểu Huyền dương đan’ này thì…”
Trần Gia Bảo hơi suy tư một chút.
Tạ Hoàng Dương chợt lo lắng hỏi: “Thế nào? Hay là năm viên Tiểu Huyền dương đan là quá nhiều? Nếu như cậu thấy khó xử thì chúng ta có thể thương lượng lại về việc này.”
Trần Gia Bảo cười khẩy một cái rồi nhướng mày: “Chỉ là Tiểu Huyền dương đan mà thôi, luyện chế năm viên cho ông thì có gì khó chứ?”
Trần Gia Bảo không cần đề cập đến chuyện khác, chỉ cần dựa vào mối quan hệ của anh với Tạ Cẩm Tú thì việc anh giúp đỡ nhà họ Tạ cũng là chuyện bình thường.
“Vậy thì tốt rồi, chuyện này do chính cậu nói đấy nhé, tuyệt đối không được nuốt lời.” Tạ Hoàng Dương vui mừng khôn xiết, bởi vì mấy ngày gần đây ông đã tiêu tốn tận hai viên “Tiểu Huyền dương đan” để bí mật mời hai tên cao thủ hàng đầu ở giai đoạn “Thông U” về nhà. Vì vậy, bây giờ có thể nói thực lực của nhà họ Tạ đã tăng lên gấp mười lần rồi.
Đồng thời Tạ Hoàng Dương cũng đã hoàn toàn nhận ra sự quý giá của viên thuốc “Tiểu Huyền dương đan” này. Nếu ông có thể lấy thêm năm viên “Tiểu Huyền dương đan” nữa thì thực lực của nhà họ Tạ chắc chắn sẽ được tăng cao hơn, như vậy sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ thay thế nhà họ Phụng của thành phố Hòa Bình này. Nghĩ đến đây, Tạ Hoàng Dương lập tức cảm thấy cực kỳ sung sướng. Trong mắt ông,Trần Gia Bảo đã trở thành một miếng bánh ngọt thơm ngon bắt mắt.
Đột nhiên Trần Gia Bảo cau mày nói: “Có điều…”
Tạ Hoàng Dương giật mình, ông vội vàng lo lắng hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì sao?”
Trần Gia Bảo gật đầu khiến Tạ Hoàng Dương trở nên căng thẳng hơn, lát sau anh mới nói: “Tôi có hai điều kiện: Thứ nhất, dược liệu để luyện chế Tiểu Huyền dương đan phải do nhà họ Tạ cung cấp. Thứ hai, người nhà họ Tạ không được rêu rao bên ngoài về việc tôi điều chế viên thuốc này!”
“Đừng lo lắng, gia đình chúng tôi sẽ không bao giờ tiết lộ dù chỉ một câu.” Tạ Hoàng Dương vội vàng thề thốt.
Trần Gia Bảo rời khỏi biệt thự nhà họ Tạ sau khi viết ra những dược liệu cần thiết để luyện thuốc. Rồi anh gọi cho Hương Giang, nhờ cô đến đón mình ở trước cổng.
Khi cả hai về đến biệt thự Biển Xanh thì trời vừa nhá nhem tối, lúc này Trần Gia Bảo đột nhiên gọi Hương Giang vào phòng ngủ của mình.
Bên trong phòng giờ chỉ có một nam và một nữ.
Bởi vì hôm nay Hương Giang phải tham dự bữa tiệc sinh nhật nhà họ Tô, cho nên vốn dĩ khuôn mặt của cô đã được trang điểm vô cùng kỹ càng. Hơn nữa, bộ đầm dạ hội màu đỏ khiến vóc dáng của cô càng trở nên nóng bỏng và tôn lên nét quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.
Trần Gia Bảo ngồi bên giường và vẫy tay với Hương Giang.
“Ông chủ, chẳng lẽ anh muốn để tôi ngủ cùng anh sao?”
Thân thể của Hương Giang khẽ run lên, đột nhiên cô cảm thấy hơi hồi hộp, tim lại đập càng lúc càng nhanh, có thể nói cô vừa lo lắng lại vừa hơi mong chờ. Hương Giang như một con rắn xinh đẹp, cô nhẹ nhàng lướt đến bên cạnh Trần Gia Bảo, sắc mặt cô hồng hào, đôi mắt long lanh ngấn nước.
Trần Gia Bảo tò mò nhìn cô một cái rồi nói: “Tuy rằng cô làm việc cho tôi chưa được bao lâu, thế nhưng biểu hiện cũng cô cũng không tệ lắm, tôi rất hài lòng về cô.”
“Cảm ơn ông chủ đã khen.” Hương Giang vui vẻ trả lời.