Mặc dù Diêu Hoa Mộng không hiểu biết nhiều về xe, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được chiếc xe Bentley vừa chạy vào chắc chắn rất đắt tiền.
Ngay cả Lam Di Lan là một cô gái ít nói cũng lộ ra biểu cảm thán phục với chiếc xe.
Thôi Quang Diệu cũng tìm hiểu, nghiên cứu nhiều về ô tô, anh ta đẩy dưới mắt kính của mình lên tỏ vẻ tri thức, giọng nói mang theo ước ao nói rằng: “Đây là chiếc Bentley phiên bản giới hạn mới ra mắt năm ngoái, giá cả chắc cũng vào khoảng mấy chục tỷ Việt Nam đồng, quan trọng nhất là cả thế giới chỉ sản xuất 100 chiếc Bentley phiên bản giới hạn này thôi. Đi xe này cũng vừa thể hiện quyền lực và địa vị của chủ nó.”
Diêu Hoa Mộng là kiểu người ham mê vật chất, cô vừa nhìn thấy xe Bentley thì trong mắt giống như đang có những vì sao lấp lánh vậy, liền hâm mộ nói: “Không biết chủ nhân của chiếc xe này là ai nhỉ, nếu như là người quen của chúng ta thì thật tốt, tớ muốn cũng được ngồi thử xe Bentley xem nó có khác gì so với những chiếc xe khác không.”
Hạ Minh Triết cười nói: “Đừng nghĩ nhiều, chắc chắn đây là xe của một ông chủ lớn nào đó đi du lịch, chắc chắn không phải là người mà chúng ta quen biết đâu, mọi người cố chờ một chút, lát nữa cậu Dương đến, tôi sẽ bảo cậu ta hỏi chú hai của cậu ta xem người lái con Bentley này là ai.”
Đột nhiên, Diêu Hoa Mộng vừa kinh ngạc vừa hào hứng nói: “Mọi người mau nhìn xem, chiếc Bentley này đang đi về phía chúng ta đó.”
Hạ Minh Triết với mấy người nữa đều ngạc nhiên, quả thực là chiếc Bentley đó quay một vòng đẹp đẽ rồi vững vàng dừng lại ở trước mặt bọn họ.
Khoảng cách giữa bốn người với chiếc Bentley càng thu hẹp cũng càng thể hiện vẻ đẹp sang trọng làm lóa mắt người nhìn của nó.
Trong mắt Diêu Hoa Mộng ngập tràn mong đợi và mơ ước đối với chiếc xe.
Đột nhiên, cửa xe được mở ra, Trần Gia Bảo đi xuống từ vị trí lái xe.
“Trần…Trần Gia Bảo?”
Thôi Quang Diệu, Hạ Minh Triết với Diêu Hoa Mộng, Lam Di Lan vô cùng ngạc nhiên, nếu không phải họ tận mắt chứng kiến, chắc chắn có cho tiền bọn họ cũng không tin.
Diêu Hoa Mộng là người ngạc nhiên nhất, cô cảm thấy chuyện này vô cùng khó tin, tiếp đó là Lam Di Lan, đôi mắt xinh đẹp của cô mở to thể hiện cô đang vô cùng kinh ngạc.
Trần Gia Bảo gật đầu với bọn họ rồi đi ra phía sau mở cửa xe mời Lâm Thanh Hà với Tần Thanh Nhã xuống.
Nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Hạ Minh Triết và Diêu Hoa Mộng, trong lòng Lâm Thanh Hà vô cùng kiêu ngạo, cô chủ động nắm tay Trần Gia Bảo giống như đang đánh dấu chủ quyền, khẳng định Trần Gia Bảo là bạn trai của cô, anh là một người đàn ông xuất sắc như vậy đấy.
Lúc này Diêu Hoa Mộng mới hoàn hồn, cô che miệng miệng nhỏ, ngạc nhiên hỏi: “Thanh Hà, chiếc xe này…”
“Là của anh Bảo đó.” Lâm Thanh Hà vừa vui vẻ vừa ngượng ngùng nói.
Nghe được câu khẳng định từ chính miệng Lâm Thanh Hà, trong lòng Diêu Hoa Mộng với mấy người kia vô cùng ngạc nhiên và khiếp sợ.
“Chẳng trách có bao nhiêu người theo đuổi, ai cũng xuất sắc mà Lâm Thanh Hà vẫn chọn Trần Gia Bảo làm bạn trai, thì ra quả thật Lâm Thanh Hà có mắt nhìn người không tồi, yêu Trần Gia Bảo vì anh là một ông lớn, đáng tiếc, đáng tiếc, nếu mình gặp anh ấy sớm hơn một chút, dựa vào sắc đẹp với thủ đoạn của mình thì chắc chắn Trần Gia Bảo sẽ đổ mình ngay.”
Diêu Hoa Mộng nghĩ tới đây thì cảm thấy vô cùng đáng tiếc, cô nhìn về phía Trần Gia Bảo với ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu đốt anh.
Trong lòng Hạ Minh Triết vô cùng căng thẳng, anh ta hiểu rõ suy nghĩ của Diêu Hoa Mộng, biết rõ mọi chuyện không ổn, hình như Diêu Hoa Mộng có ý với Trần Gia Bảo nên anh ta vội vã ngắt lời, nói rằng: “Đợi lát nữa chờ Dương Ngọc Chính đến rồi, để cậu ấy sắp xếp phòng cho mọi người ở đây hai ngày nhé.”
Vừa dứt lời, Dương Ngọc Chính lái xe Porsche mới chậm chạp lái xe đến.
Hạ Minh Triết thấy thế không cần giải thích nữa liền dẫn Thôi Quang Diệu với Lam Di Lan đi đến chỗ Dương Ngọc Chính, Diêu Hoa Mộng thấy thế liền nhíu mày, cô cảm thấy đi cùng họ vẫn tốt hơn nên cũng chạy theo họ.
Sau khi Dương Ngọc Chính xuống xe, vừa nhìn thấy Trần Gia Bảo anh ta đã thấy cuộc đời mình tăm tối rồi. Thế nhưng không đợi anh ta buồn bã được lâu, ngay lập tức mấy nhân viên ở đây đã vội vã chạy đến, từng người một thi nhau chào: “Cậu Dương ạ!”, “Chào cậu!” “Cậu đã đến rồi à?” Điều này khiến anh ta vô cùng đắc ý.