Diêu Hoa Mộng không nói, nhưng Lam Di Lan vẫn hiểu rõ.
Ở bên kia, khi Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã nhìn thấy cảnh này thì làm sao có thể không biết chuyện gì đang xảy ra được? Dương Ngọc Chính thật sự muốn đối đầu với Trần Gia Bảo mà!
“Trước đây em đã từng nghĩ Dương Ngọc Chính là người tốt, nhưng không ngờ cậu ta lại xấu xa đến như thế!” Lâm Thanh Hà tức giận nói.
Trần Gia Bảo mỉm cười.
Chẳng qua hai người bọn họ cũng không thèm hoảng sợ! Sau một loạt sự kiện trước đó, tuy rằng cả hai không biết thân phận thật sự của Trần Gia Bảo, nhưng họ có thể chắc chắn một điều là Trần Gia Bảo có thể đánh trả!
Dương Ngọc Chính dẫn Dương Ngọc Sơn và đám người kia đến chỗ Trần Gia Bảo, sau đó chỉ vào anh mà nói: “Chú hai, tên này là Trần Gia Bảo, chính anh ta là người đã cướp bạn gái của cháu.”
Trần Gia Bảo vẫn đang dựa lưng ra sau chiếc ghế mây, trông anh vô cùng lười nhác, như thể anh chẳng thèm để ý đến mấy người đàn ông to lớn đang đứng trước mặt.
“Hả, vì sao thằng nhãi này vẫn tự kiêu như vậy?” Dương Ngọc Sơn kinh ngạc nhìn về phía Trần Gia Bảo, sau đó ông đột nhiên nhìn thấy Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã bên cạnh thì trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Hai cô gái kia thật xinh đẹp, vậy mà đều bị một mình cái thằng ranh con này chiếm đoạt. Mẹ kiếp, tuyệt đối không thể tiếp tục nhẫn nhịn nữa!”
Nghĩ đến đây thì Dương Ngọc Chính cúi xuống nhìn Trần Gia Bảo rồi cười một cách chế nhạo: “Cái người kia, tôi không quan tâm anh là ai, cũng không cần biết anh có năng lực gì để dám kiêu ngạo như vậy! Tôi chỉ muốn nhắc nhở cho anh biết, đây là thành phố Thanh Hóa, là tỉnh Thanh Hóa! Đây là địa bàn của chúng tôi!”
“Ồ? Cậu muốn làm gì?” Trần Gia Bảo nghiêng đầu nhìn anh ta, trên miệng nở một nụ cười trêu chọc.
Dương Ngọc Sơn đắc ý mà cười, ông duỗi hai ngón tay ra nói: “Mày đã cướp bạn gái của cháu trai tao. Một là quỳ xuống xin lỗi nó. Hai là mày phải để hai cô kia ở lại đây, sau đó thì cút!”
Bỏ lại Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã sao? Tất cả những kẻ ngu ngốc đều biết chuyện gì sẽ xảy ra mà.
Lúc này Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã cũng xanh mặt, Lâm Thanh Hà tức giận nói: “Đừng có mà ngậm máu phun người! Tôi không phải là bạn gái của Dương Ngọc Chính!”
“Có lẽ bây giờ không phải, nhưng cháu sẽ sớm trở thành bạn gái của nó thôi.” Dương Ngọc Sơn nói một cách tự hào.
Dương Ngọc Chính và những người khác cười to lên.
Khuôn mặt của Trần Gia Bảo đã trở nên khó coi hơn.
Cách đó không xa, Lam Di Lan tức giận nói: “Đáng ghét quá đi! Giữa thanh thiên bạch nhật mà bọn họ có thể kiêu ngạo như vậy sao? Còn có coi ai ra gì không vậy? Không được, tớ nhất định phải đến đó mắng bọn họ một trận!”
Diêu Hoa Mộng sửng sốt, cô vội vàng kéo Lam Di Lan lại rồi lo lắng nói: “Đang nghĩ cái gì vậy? Có biết bọn họ là ai không? Bọn họ đều là thuộc hạ của Kinh Đại Vĩ đó, ngày thường độc ác, giết người không chớp mắt! Cậu mà đi mắng chửi bọn họ thì đừng trách sao rước họa vào thân nha!”
“Chẳng lẽ… Chẳng lẽ bọn mình phải trơ mắt nhìn bọn họ làm xằng làm bậy sao?” Lam Di Lan uất ức nói.
Diêu Hoa Mộng thở dài, sau đó cô tận tình khuyên nhủ: “Đây là một đám người có quyền lực trong tay, vừa có tiền tài vừa có sức mạnh, họ có thể làm bất cứ chuyện gì mà họ muốn.”
Lam Di Lan nhìn Trần Gia Bảo, Lâm Thanh Hà và những người khác, lát sau cô khẽ cắn môi dưới.
Lúc này Trần Gia Bảo đã đứng dậy, dù anh cởi trần và chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi nhưng vẫn toát ra khí chất ngời ngời , anh cau mày nói: “Tôi nhớ thành phố này là địa bàn của Kinh Đại Vĩ mà, tôi có quen biết với ông ấy, cho nên nể mặt ông ấy mà tha cho các người. Các người mau đi đi!”
Đột nhiên, Dương Ngọc Sơn, Dương Ngọc Chính và những người còn lại cười to như thể họ đang nghe kể chuyện hài vậy.
Dương Ngọc Chính cười chế nhạo: “Trần Gia Bảo, anh có biết ai đã để chúng tôi đến đây không? Là ông Kinh, là Kinh Đại Vĩ đấy! Người ta cũng đang ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng này nè! Ông ấy đang đợi chúng tôi dọn dẹp anh xong rồi trở về báo cáo đây! Dám nhắc đến ông Kinh trước mặt chúng tôi sao, thật là buồn cười, cười chết tôi rồi!”
Trần Gia Bảo cau mày lẩm bẩm: “Kinh Đại Vĩ để cho nhóm rác rưởi này dọn dẹp tôi á hả? Xem ra là ông ta không muốn sống nữa rồi.”
“Anh nói cái gì?”
Dương Ngọc Chính không nghe thấy nội dung cụ thể trong lời nói của Trần Gia Bảo nên lập tức chế giễu: “Quên đi, tôi cũng không quan tâm đến những gì anh nói. Tôi lặp lại lần cuối! Một là quỳ xuống xin lỗi. Hai là để hai người Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã ở lại rồi cút đi. Tôi sẽ cho anh ba mươi giây để suy nghĩ về hai lựa chọn này. Sau ba mươi giây mà anh không làm gì thì đừng trách chúng tôi ra tay!”