Tất cả mọi người đứng phía sau Dương Ngọc Chính đều cười cợt Trần Gia Bảo, trong số đó có Hoàng Long vốn dĩ rất thích Tần Thanh Nhã. Trong mắt anh, khuôn mặt của cô ấy cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa khí chất tao nhã của Tần Thanh Nhã khiến cô ấy còn đẹp hơn cả những ngôi sao nổi tiếng trên tivi. Vì vậy, anh ta chịu không nổi nữa mà tiến lên nắm lấy tay của cô.
Tần Thanh Nhã cảm thấy ghê tởm cực kỳ, nhưng cô ta cũng không trốn tránh làm gì, bởi vì cô tin tưởng vào Trần Gia Bảo.
Quả nhiên, ngay khi Hoàng Long chuẩn bị chạm vào Tần Thanh Nhã thì Trần Gia Bảo đã nhanh chóng duỗi tay ra bắt lấy cổ tay của người kia.
Hoàng Long vội vàng giãy giụa, anh ta mãi không thấy anh chịu thả tay của mình ra thì tức giận nói: “Mẹ kiếp, thả tao ra mau.”
Trần Gia Bảo buồn bã mà nhỏ giọng nói: “Tay của mày quá bẩn, cô ấy không phải người để mày có thể động tới, cho nên tao phải chặt một bàn tay của mày, coi như là hình phạt!”
Anh vừa dứt lời thì dùng một chút sức lực nhỏ, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng “rắc”, cổ tay của Hoàng Long lập tức bị gãy, cánh tay phải trở nên mềm nhũn mà buông thõng xuống.
Cơn đau bất ngờ ập đến khiến Hoàng Long đột nhiên gào thét thảm thiết và la hét một cách thống khổ.
Mọi người xung quanh hô to sợ hãi, bọn họ không ngờ trước mặt nhiều người như vậy mà Trần Gia Bảo lại dám ra tay nặng đến thế.
“Mẹ kiếp, đừng có đụng vào hai cô gái đó! Đánh chết Trần Gia Bảo đi!” Dương Ngọc Sơn giận dữ ngoắc tay một cái, đám người phía sau thấy vậy thì lao thẳng vào Trần Gia Bảo.
Dương Ngọc Sơn và Dương Ngọc Chính tỏ ra vênh váo, nhiều người như vậy thì Trần Gia Bảo chỉ có một con đường chết mà thôi. Sau đó anh ta sẽ quỳ gối xin lỗi trước mặt anh, để Lâm Thanh Hà biết rằng Trần Gia Bảo là một kẻ ngốc, nói không chừng cô ấy sẽ từ bỏ anh ta.
Nghĩ đến đây thì Dương Ngọc Chính cười rộ lên, theo phản xạ mà nhìn Lâm Thanh Hà. Thế nhưng anh đột nhiên phát hiện Lâm Thanh Hà tuyệt đối không lo lắng chút nào cả, vì vậy trong lòng anh lại cảm thấy hơi kỳ lạ.
Khoảnh khắc tiếp theo, toàn bộ bảy tám gã đàn ông to lớn vừa xông tới trước mặt Trần Gia Bảo thì không đến mười giây sau, bọn họ lần lượt bị anh đánh bay ra ngoài, mặt mũi sưng vù, nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Trần Gia Bảo vẫn đứng yên tại chỗ, hai tay đút vào túi quần, anh nở một nụ cười khinh bỉ.
Tất cả mọi người, bao gồm Diêu Hoa Mộng và Lam Di Lan ở cách đó không xa đều trở nên ngơ ngác, nhất thời bọn họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
“Đây…là tình huống gì?”
Dương Ngọc Sơn đột nhiên kêu lên, ông ta tưởng rằng mình vừa gặp ma quỷ gì đấy.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo nhìn bọn họ rồi thốt ra hai từ: “Quỳ xuống!”
“Cái gì?”
Dương Ngọc Chính sửng sốt, sau đó anh trở nên tức giận.
“Tôi nói cậu quỳ xuống.” Trần Gia Bảo đột nhiên tiến lên đá vào bắp chân của Dương Ngọc Chính một cái “bốp”, Dương Ngọc Chính hét lên một tiếng rồi ôm chân mà ngã xuống đất, lúc này toàn thân anh ta đều đổ mồ hôi.
Dương Ngọc Sơn và những người khác cực kỳ sợ hãi, họ không thể không lùi lại một bước.
“Ngay từ lần gặp đầu tiên, cậu đã dám khiêu khích tôi rồi, còn muốn cướp người của tôi nữa. Nể tình cậu là bạn cùng lớp của Lâm Thanh Hà nên tôi mới không so đo mà bỏ qua cho cậu, thế mà cậu đâu có biết ơn! Cậu không chỉ tìm người để đối phó với tôi, mà còn muốn ép buộc Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã ở lại. Cậu cho rằng Trần Gia Bảo là kẻ dễ bắt nạt sao?”
Trần Gia Bảo đút hai tay vào túi mà cúi đầu nhìn xuống Dương Ngọc Chính.
Dương Ngọc Chính đau đến điên lên, anh ta nói: “Trần Gia Bảo, anh… đừng có mà tự cao! Kinh Đại Vĩ, ông ấy đang ở đây, để xem ông ấy sẽ ‘dọn dẹp’ anh như thế nào!”
“Kinh Đại Vĩ à?” Trần Gia Bảo cười khẩy, rõ ràng là anh có vẻ khinh thường ông ta, sau đó anh đột nhiên quay lại nhìn Dương Ngọc Sơn.
Dương Ngọc Sơn lập tức bị dọa cho sợ hãi.
Trần Gia Bảo nhìn ông mà nói: “Kêu Kinh Đại Vĩ đến đây gặp tôi mau. Tôi chờ ông ta!”
Dương Ngọc Sơn sửng sốt, trong lòng ông đã cực kỳ khinh thường Trần Gia Bảo.
“Thật là ngu xuẩn, chỉ dựa vào năng lực của bản thân mà dám kiêu ngạo như vậy. Đại ca Kinh đang ở đây, mày cứ chờ xem, xem coi anh ấy sẽ xử lý mày như thế nào!”
Nghĩ đến đây thì Dương Ngọc Sơn nhanh chóng rời đi.
Cách đó không xa, Diêu Hoa Mộng lắc đầu thất vọng, cô nói: “Trần Gia Bảo quá tự tin rồi! Anh ta cho rằng chỉ với năng lực như thế thì một mình anh ta có thể chống lại Kinh Đại Vĩ sao? Thật là tự cao tự đại.”