Kinh Đại Vĩ hét lên giận dữ rồi đá một phát làm Dương Ngọc Sơn văng ra, anh ta mắng hai tiếng oán hận không thôi.
Dương Ngọc Sơn nằm thẳng ra đất, trong lòng đầy tuyệt vọng.
Trong suy nghĩ trước kia của Dương Ngọc Chính thì chú hai của mình luôn là người ngồi tít trên cao, từ khi nào thì thấy chú hai bị người khác tùy ý đánh chửi thế này? Trong lòng anh ta càng sợ hãi Trần Gia Bảo hơn và lại có thêm một chút hiểu biết về anh.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo nhìn Kinh Đại Vĩ thản nhiên lên tiếng: “Tôi không phải người không biết nói lý lẽ, có câu người không biết không đáng trách, lần này tôi tha thứ cho anh, nếu có lần sau nữa thì đại ca của thành phố Thanh Hóa này sẽ đổi người khác tới thay.”
Mặc dù Trần Gia Bảo nói chuyện rất nặng nhưng Kinh Đại Vĩ lại rất vui mừng, anh ta hận không thể thề thốt rồi vội vàng gật đầu không ngừng nói: “Cậu Trần cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không có lần sau.”
Trần Gia Bảo khẽ gật đầu.
Lúc bấy giờ Kinh Đại Vĩ mới lau sạch mồ hôi lạnh trên trán rồi nhẹ nhàng thở ra, anh ta lập tức liếc mắt nhìn qua hai chú cháu là Dương Ngọc Sơn và Dương Ngọc Chính, trong mắt lóe lên chút sắc bén, kính cẩn xin chỉ thị: “Cậu Trần, cậu xem nên xử lý hai tên rác rưởi này thế nào?”
Vẻ mặt Dương Ngọc Chính và Dương Ngọc Sơn thay đổi, Dương Ngọc Sơn quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ: “Cậu Trần, là tôi có mắt như mù mới đắc tội cậu, mong cậu người lớn rộng lượng tha cho tôi lần này, sau này tôi tuyệt đối sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp ân đức của cậu, van cầu cậu buông tha cho tôi, buông tha cho tôi đi…”
Trần Gia Bảo khẽ nhíu mày nói: “Ồn ào quá, thật sự nhiễu loạn cảnh gió trăng hôm nay, Kinh Đại Vĩ, anh mau kéo bọn họ ra ngoài rồi tự anh nhìn mà xử lý đi.”
“Vâng, tôi nhất định sẽ làm thỏa đáng, không để cậu Trần thất vọng.” Kinh Đại Vĩ nhìn đám Dương Ngọc Sơn, trên môi xuất hiện nụ cười tàn nhẫn.
Hai người Dương Ngọc Sơn và Dương Ngọc Chính biết rõ thủ đoạn tàn nhẫn của Kinh Đại Vĩ, rơi vào tay anh ta tuyệt đối muốn sống không được muốn chết không xong, sắc mặt hai người lập tức trắng bệch, ngay cả cầu xin tha thứ cũng không nói ra lời.
Kinh Đại Vĩ vung tay lên, lập tức có mấy người đàn ông vạm vỡ bước đến kéo bốn người là Dương Ngọc Sơn, Dương Ngọc Chính, Hạ Minh Triết và Thôi Quang Diệu xuống.
Về phần kết cục của bọn họ như thế nào, Trần Gia Bảo cũng không quan tâm.
Anh lại thoải mái nằm trên ghế dựa một lần nữa, cứ như chuyện mới vừa rồi vốn chưa từng xảy ra, anh lập tức vẫy tay, Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã kịp phản ứng nhìn nhau cười một tiếng rồi lại đi đến bên cạnh Trần Gia Bảo săn sóc lần nữa.
“Hoa Mộng, đám Thôi Quang Diệu đã bị kéo xuống, họ sẽ không có chuyện gì chứ?”
Lam Di Lan lo lắng nói, Thôi Quang Diệu vẫn luôn theo đuổi cô ta, mặc dù cô ta không thích Thôi Quang Diệu nhưng dẫu sao thì cũng là bạn học, cô ta không hy vọng nhìn thấy đám Thôi Quang Diệu xảy ra chuyện.
Diêu Hoa Mộng thở dài khuyên nhủ: “Mặc kệ Thôi Quang Diệu có kết cục cuối cùng thế nào thì đó cũng là do Thôi Quang Diệu tự mình tìm lấy, cậu cũng đừng phân tâm vì chuyện này nữa.”
Sau khi nói xong, tròng mắt cô ta chuyển động, cô ta còn chưa từ bỏ ý định đột nhiên nói: “Di Lan, cậu nhanh lấy gương cho mình.”
“Đến lúc nào rồi mà cậu còn cần gương làm gì?” Lam Di Lan bĩu môi bất mãn nhưng vẫn đưa chiếc gương tròn nhỏ cho cô ta.
Diêu Hoa Mộng nhìn vào gương, dặm lại trang điểm tinh xảo một lần nữa, sau đó nhìn bên trái rồi đến bên phải một cái mới nhoẻn miệng cười, sau đó cô ta lại đi đến chỗ Trần Gia Bảo.
Đi đến sau lưng Trần Gia Bảo rồi, Diêu Hoa Mộng mới phát hiện Trần Gia Bảo không thèm nhìn mình thì trong lòng cô ta khẽ nhíu lại, cô ta giả bộ như lòng đầy căm phẫn nói: “Gia Bảo, nghĩ đến khi nãy đám người Dương Ngọc Chính đáng giận như vậy, thế mà tìm người tới đối phó anh, vừa rồi tôi lo lắng muốn chết nhưng may mắn anh có bối cảnh vững vàng mới có thể chuyển nguy thành an, nói thật người ta càng ngày càng bội phục anh đó.”
Nói xong lời cuối cùng, cô ta liếc mắt đưa tình lộ ra ánh sáng ngưỡng mộ, thật không biết có phải thật lòng không.
Hai cô gái là Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã âm thầm nhíu mày.
Ngay trước đó không lâu, Hạ Minh Triết tự mình tìm Diêu Hoa Mộng nói mấy câu làm thái độ của Diêu Hoa Mộng thay đổi một trăm tám mươi độ với Trần Gia Bảo, không cần nghĩ, nhất định là Hạ Minh Triết để lộ tin tức với Diêu Hoa Mộng, Diêu Hoa Mộng biết Dương Ngọc Chính sẽ dẫn người tới đối phó Trần Gia Bảo nên mới lựa chọn bo bo giữ mình.
Hiện tại Trần Gia Bảo ra oai mạnh mẽ, để lộ bối cảnh và thân phận thật sự, anh nhẹ nhàng nghiền ép Dương Ngọc Chính mới khiến Diêu Hoa Mộng lập tức đi đến nịnh nọt.
“Thật sự không biết xấu hổ.”