Trong lòng Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã cùng lúc nói ra, ánh mắt nhìn Diêu Hoa Mộng lộ vẻ xem thường.
Diêu Hoa Mộng không nhận ra mà vẫn nhìn Trần Gia Bảo “liếc mắt đưa tình” như cũ.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo đứng dậy nói với hai cô gái đám Lâm Thanh Hà: “Trời đã tối, chỗ này hơi nước nặng không tốt với cơ thể, chúng ta trở về thôi.”
Nói đùa, tất nhiên Trần Gia Bảo không sợ hơi nước gì cả nhưng anh lại không có hứng thú gì với Diêu Hoa Mộng nên anh muốn mượn cớ lơ cô ta mà thôi.
Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã gật đầu rồi quay về khách sạn cùng Trần Gia Bảo, trong cả quá trình, Trần Gia Bảo không nhìn Diêu Hoa Mộng dù là một cái.
Diêu Hoa Mộng đứng một mình tại chỗ, nụ cười trên môi cứng ngắc, nét mặt dần dần đầy hối hận và ấm ức.
Lam Di Lan đi đến trước mặt cô ta, đau lòng ôm vai cô ta rồi mới thở dài một hơi.
“Tớ sai rồi, tớ thật sự sai rồi…” Diêu Hoa Mộng không thể kìm được, hối hận ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc rống lên.
Lại nói sau khi ba người Trần Gia Bảo quay về khách sạn thì nhân viên công tác xung quanh đã sớm biết thân phận thật sự của Trần Gia Bảo, ai ai cũng ủng hộ rầm rộ ra đón Trần Gia Bảo vào, còn pha cho Trần Gia Bảo một bình trà Thái Nguyên.
Không bao lâu, Kinh Đại Vĩ vội vàng luống cuống chạy vào, trông không giống phong độ bình thường, anh ta chạy chậm đến trước mặt Trần Gia Bảo đứng bên cạnh bận trước bận sau rồi lại kính cẩn nịnh hót gọi “Chị dâu” với hai cô gái là Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã.
Lâm Thanh Hà mặt mày hớn hở như mở cờ trong bụng, về phần Tần Thanh Nhã thì lại tỏ ra ngượng ngùng, cô liếc Trần Gia Bảo một cái, thấy Trần Gia Bảo không mở miệng phủ nhận thì lòng có chút nhảy nhót.
Cách đó không xa, Diêu Hoa Mộng và Lam Di Lan đúng lúc đi tới, sau khi Diêu Hoa Mộng nhìn thấy cảnh này thì càng thêm hối hận, cô ta thật vất vả mới ngừng khóc được mà bây giờ lại một lần nữa trào ra hăng hái, cô ta cắn môi dưới thật chặt mới không khóc ra thành tiếng rồi quay người đi ra bên ngoài.
Rất nhanh, Kinh Đại Vĩ căn dặn suối nước nóng làng du lịch tạm thời không tiếp người ngoài chỉ chuyên phục vụ mấy người Trần Gia Bảo, lại biết Trần Gia Bảo được sắp xếp phòng tệ hại nhất càng khiến Kinh Đại Vĩ giận dữ, anh ta khiển trách nhân viên công tác xung quanh một chập rồi lập tức đổi một căn phòng tốt nhất cho Trần Gia Bảo.
Không bao lâu sau khi cảm thấy sắc trời đã tối, đám Trần Gia Bảo mới đứng dậy đi về phòng riêng của mình.
Đột nhiên, Lâm Thanh Hà nhớ tới mình từng nói rằng muốn ở chung một phòng với Trần Gia Bảo lúc tắm suối nước nóng thì trên mặt nóng lên, cô vừa ngượng ngùng vừa chờ mong.
Trần Gia Bảo về đến phòng chưa được bao lâu, anh đang rửa mặt chuẩn bị lên giường ngồi tu luyện thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
“Cốc cốc cốc…”
Miệng Trần Gia Bảo nhếch lên một nụ cười mờ ám, đứng dậy đi ra mở cửa. Quả nhiên là bóng dáng của Lâm Thanh Hà. Lâm Thanh Hà mặc áo ngủ màu đen nhạt, khuôn mặt cô đỏ bừng cúi đầu bước đến, lắp bắp nói: “Anh Bảo, anh… anh đừng hiểu lầm, em… em… sợ ngủ một mình trong căn phòng lớn như vậy…”
Nói đến đây, giọng của Lâm Thanh Hà đã thấp như ruồi muỗi, khuôn mặt cô đỏ bừng bừng. Nếu như cô thật sự cảm thấy sợ thì có thể đi tìm Tần Thanh Nhã, nhưng cô nói như vậy thì thật sự càng che càng lộ. Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng rồi giữ chặt bàn tay ngọc của Lâm Thanh Hà, kéo cô vào ngồi xuống bên giường, anh cười nói: “Em là bạn gái của anh, có gì mà hiểu lầm với không hiểu lầm chứ, đừng căng thẳng, thả lỏng ra.”
Lâm Thanh Hà nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, vùi đầu vào ngực Trần Gia Bảo, khuôn mặt lại càng đỏ hơn. Trần Gia Bảo càng nhìn càng yêu, biết da mặt cô mỏng thì kéo eo cô nói không ít lời âu yếm. Chỉ một lát sau, Lâm Thanh Hà đã nằm trong lòng Trần Gia Bảo mà đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào. Ngay lúc Trần Gia Bảo chuẩn bị tiến hành bước kế tiếp, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng cãi nhau, thậm chí còn kèm theo vài tiếng kêu la thảm thiết. Lâm Thanh Hà lập tức tỉnh táo lại, nằm trong lòng Trần Gia Bảo kinh ngạc nói: “Anh Bảo, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chỗ này là vùng Kinh Đại Vĩ bảo kê, người dám tới đây gây sự với anh ta chứng tỏ lai lịch không nhỏ, em cứ ở trong phòng đợi anh, anh ra ngoài xem thử.” Trần Gia Bảo nghi ngờ nói.
“Được… rồi.” Lâm Thanh Hà lắp bắp lên tiếng, trong lòng có chút thất vọng. Thực lòng cô không muốn tách khỏi Trần Gia Bảo, cô chỉ muốn ra ngoài cùng anh nhưng hiện tại trên người cô chỉ mặc đồ ngủ nên ra ngoài không tiện lắm, đành phải ở trong phòng. Trần Gia Bảo đẩy cửa bước ra hành lang thì thấy Kinh Đại Vĩ vội vàng chạy tới ở phía đối diện.
“Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?” Trần Gia Bảo tò mò hỏi.
Kinh Đại Vĩ kính cẩn nói: “Chỉ là có ba người ồn ào bên ngoài mà thôi, cậu Trần đừng quan tâm chút chuyện nhỏ này, cứ giao cho tôi xử lý là được.”