Trần Gia Bảo vỗ nhẹ tay Tần Thanh Nhã nói: “Ngoan, cách xa anh một chút, đừng để bị thương.”
“Vâng.” Tần Thanh Nhã lên tiếng rồi ngoan ngoãn đi sang bên cạnh, cô chắp hai tay ở trước ngực để cầu nguyện ủng hộ cho Trần Gia Bảo ở đằng xa.
Mọi người xung quanh cũng biết trận chiến này không thể coi thường, cực kỳ tự giác rối rít lui ra đằng sau để trống một mảnh đất lớn.
Giữa sân chỉ còn lại Trần Gia Bảo và hai người bên phe Vân Bá Hùng.
Khác biệt chính là nét mặt Vân Bá Hùng vừa chăm chú vừa nghiêm nghị, khí độ quanh thân bất phàm, xem ra chính là khí phách cao thủ, còn Trần Gia Bảo để lộ cánh tay, mang dép và quần cộc lớn, nét mặt cực kỳ lười nhác.
“Hừ, cao thủ tranh chấp, đi không cẩn thận một nước thua cả bàn cờ, chú Vân là cường giả nổi danh lừng lẫy của tỉnh Phú Thọ mà Trần Gia Bảo cũng dám khinh thường, anh ta nhất định sẽ thua!” Bùi Tuệ Lâm cười lạnh nói, cứ như đã nhìn thấy kết cục Trần Gia Bảo bị Vân Bá Hùng đánh bại.
Đột nhiên, Vân Bá Hùng hít sâu một hơi nghiêm mặt nói: “Hôm nay tôi đến thỉnh giáo một chút, rốt cục cậu Trần đột nhiên xuất hiện sẽ kinh khủng thế nào!”
“Bớt nói nhiều lời, mau tới đi, đánh bại ông rồi tôi còn phải đi ngủ.” Trần Gia Bảo bĩu môi nói.
“Hừ, thằng nhãi ranh cuồng vọng!” Vân Bá Hùng hét lớn một tiếng rồi lấn người lên, người vừa mới đến nửa đường thì tay phải đã vút lên bổ tới Trần Gia Bảo, gió mạnh mãnh liệt giống như bản chất, lập tức đánh úp đến chỗ Trần Gia Bảo.
“Phóng nội kình ra ngoài? Không đúng, là Phách Không chưởng.” Trần Gia Bảo nhíu mày, sắc mặt có chút hứng thú, chân phải chĩa xuống đất khiến thân hình hơi chuyển và người đã tránh ra ngoài chín phẩy chín mươi chín mét.
Vốn ba mét sau lưng Trần Gia Bảo là một tòa biệt thự ba tầng, Trần Gia Bảo tránh ra đằng sau khiến gió mạnh trực tiếp đánh vào vách tường biệt thự.
Lập tức chỉ nghe “Ầm ầm” một tiếng, tường đá rắn chắc màu đỏ lập tức đổ sụp, thậm chí ngay cả biệt thự ba tầng cũng đang lung lay sắp đổ.
Phải biết, khoảng cách của Vân Bá Hùng và biệt thự cũng gần hai mươi mét, khoảng cách xa như vậy mà chỉ một chưởng chọc trời đã có thể đánh xuyên qua biệt thự, sức mạnh của một chưởng này thật sự có thể so với súng phóng tên lửa, mà càng đáng sợ hơn là, đây chỉ là một chưởng ông ta tùy ý bổ ra mà thôi.
Đám người đều thốt lên, nhất là Tần Thanh Nhã và Diêu Hoa Mộng khiếp sợ đến che cái miệng nhỏ lại, lập tức xuất hiện vẻ lo lắng.
“Không hổ được xưng là Vân Bá Hùng có “Bàn tay vô địch”, công phu trên lòng bàn tay khủng bố như vậy quả thật chưa từng thấy qua, cậu Trần là đối thủ của ông ta sao?” Nét mặt của Kinh Đại Vĩ khiếp sợ, trên trán đầy mồ hôi lạnh.
Vân Bá Hùng đánh một chưởng không trúng lại cười ha ha, thân hình không ngừng nghỉ chút nào, trực tiếp phóng tới chỗ Trần Gia Bảo, dưới khoảng cách với Trần Gia Bảo không đến 5 mét thì đột nhiên nhảy lên thật cao rồi từ trên cao lần nữa bổ xuống một chưởng mạnh mẽ ra ngoài, mặc dù chưởng chưa tới nhưng luồng khí mạnh mẽ lấy Trần Gia Bảo làm tâm điểm, rồi khuếch tán ra bốn phương tám hướng, hai cô gái là Tần Thanh Nhã và Diêu Hoa Mộng đứng xa xa cũng cảm thấy gió mạnh đập vào mặt làm mái tóc rối mù.
Đám người sợ hãi!
“Đến hay lắm!”
Trần Gia Bảo ở trung tâm của chưởng, tinh thần anh phấn chấn cười to thẳng lên trời rồi co ngón tay bắn ba luồng kiếm khí “Vút vút vút” xếp thành hình tam giác, gần như bay ra cùng lúc.
Ba luồng kiếm khí chạm đến chưởng thì hơi giằng co một chút rồi đột nhiên xé thành ba lỗ hổng xuyên qua chưởng, sau đó tiếp tục bắn về chỗ Vân Bá Hùng.
Vân Bá Hùng vốn còn muốn mượn chưởng này ra oai, lại nhảy xuống tiếp tục tiến công với ba luồng kiếm khí ác liệt, ông ta khẽ nhíu mày quay người rơi xuống.
Về phần chưởng kia đã mất đi hơn phân nửa sức mạnh lại bị Trần Gia Bảo phất tay nhẹ nhàng đã đánh tan.
Hai người này đánh nhau mấy lần, đều là trong chớp nhoáng.
Đám người kích động, trong lòng cùng lúc hiện ra một cụm từ là “Thần tiên đánh nhau.”