Tạ Hoàng Dương vừa khiếp sợ lại vừa kích động, cười ha ha, trong lòng cảm thấy vô cùng yên tâm, nói: “Trần Gia Bảo chắc chắn là một thiên tài. Cũng may nhà họ Tạ chúng ta đã qua lại với cậu ta trước. Gần quan được ban lộc, đúng là trời đã phù hộ cho nhà họ Tạ chúng ta! Anh Dũng, chốc nữa hãy truyền lệnh xuống, không, bây giờ truyền lệnh xuống luôn đi, về sau Trần Gia Bảo chính là khách quý của nhà họ Tạ chúng ta. Nhà họ Tạ từ trên xuống dưới phải đối xử một cách tôn kính, không thể làm mất lòng cậu ấy, người nào làm trái lệnh thì sẽ bị xử lý theo gia pháp! Ngoài ra quan hệ giữa Hàn Đông Vy và Trần Gia Bảo khá là thân thiết. Sau này cũng phải đề cao đãi ngộHàn Đông Vy lên, con bé ấy có thể tham gia hội nghị quyết định sách lược về lợi ích cốt lõi của nhà họ Tạ. Với lại để cho Hàn Đông Vy phụ trách việc tiếp đón Trần Gia Bảo.”
“Bố yên tâm, con sẽ truyền lệnh xuống bên dưới ngay.” Trong lòng Tạ Anh Dũng khiếp sợ không thôi, Trần Gia Bảo, sợ rằng trong tương lai cậu ta thật sự có thể đi ngang ở thành phố Hòa Bình.
Không nói tới Tạ Hoàng Dương đang vô cùng hưng phấn kích động, lại nói về Trần Gia Bảo đang ngồi ở bên trong chiếc xe Bugatti Veyron của Tạ Cẩm Tú. Tạ Cẩm Tú đích thân lái xe, Hàn Đông Vy đi cùng, nếu chuyện này mà được truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ khiến toàn bộ đàn ông ở thành phố Hòa Bình vừa hâm mộ vừa ghen tị mất.
Không đến một ngày đã trở thành tổng giám đốc của trung tâm thương mại ở thành phố Hòa Bình một cách dễ dàng, Hàn Đông Vy cảm thấy giống như là cô đang nằm mơ vậy, mà tất cả những thứ này đều là nhờ Trần Gia Bảo.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô tràn ngập sự cảm kích, ánh mắt khi nhìn về phía Trần Gia Bảo cũng thay đổi.
Đương nhiên Hàn Đông Vy còn chưa biết Tạ Hoàng Dương đã ra quyết định – về sau sẽ để cô tham gia quyết định sách lược cốt lõi của nhà họ Tạ, chắc chắn địa vị của cô sẽ lại tăng thêm một bậc. Nếu Hàn Đông Vy biết được chuyện này, chắc chắn sẽ càng thêm cảm kích Trần Gia Bảo.
Tạ Cẩm Tú vừa lái xe, vừa âm thầm quan sát Trần Gia Bảo.
Tuổi còn trẻ mà y thuật đã cao siêu, kiến thức uyên thâm, khi đối mặt với người đứng đầu một phương như Tạ Hoàng Dương, thái độ cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, phong thái phi phàm.
Tất cả những điều này không khỏi khiến cho Tạ Cẩm Tú cảm thấy tò mò và khó hiểu.
Ánh mắt của cô xuất hiện gợn sóng, hé đôi môi thơm, hỏi: “Anh Trần, y thuật của anh cao siêu như vậy, không biết anh đang làm việc ở đâu nhỉ? Bệnh viện ở trung tâm thành phố Hòa Bình sao?”
Trần Gia Bảo lắc đầu nói: “Không phải.”
“Bệnh viện hạng ba?”
“Cũng không phải.”
Tạ Cẩm Tú có chút kinh ngạc, sau đó thoải mái cười nói: “Tôi biết rồi, vậy chắc là bệnh viên ở trung tâm thủ đô đúng không? Y thuật của anh cao siêu như thế, chỉ có làm việc ở bệnh viện trung tâm thủ đô thì mới phù hợp với thân phận và địa vị của anh thôi.”
“Không, cũng không phải.” Trần Gia Bảo tiếp tục lắc đầu nói.
Tạ Cẩm Tú càng thêm tò mò, trong lòng âm thầm suy đoán, chẳng lẽ là làm việc cho các bệnh viện lớn ở nước ngoài?
Trần Gia Bảo cười nói: “Tôi chỉ là một nhân viên phục vụ làm việc ở quán ăn thôi.”
Tạ Cẩm Tú không khỏi sửng sốt, ngay sau đó “Phụt” cười thành tiếng. Cô tức giận liếc anh một cái, nói: “Anh Trần, anh cũng hay nói giỡn thật đấy. Y thuật của anh lợi hại như vậy, sao có thể là nhân viên phục vụ được chứ?”
Trần Gia Bảo cạn lời, ông đây nói thật mà, tại sao cô lại không tin nhỉ.
Hàn Đông Vy xấu hổ nói: “Cô Tạ, anh ấy nói không sai. Đúng là anh ấy đang làm nhân viên phục vụ cho một tiệm ăn vặt.”
Tạ Cẩm Tú ngạc nhiên, cô giống như vừa nghe được chuyện nghìn lẻ một đêm vậy.