Đang trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Trần Gia Bảo lại đột nhiên cắn răng một cái, mặc dù người vẫn còn ở trên không trung nhưng anh cũng dùng lực để vận nội kình, hai quả đấm dần dần xuất hiện, miễn cưỡng làm tiêu hao đi phần lớn sức mạnh trong một chiêu kia của Vân Bá Hùng, nhưng mà phần sức mạnh còn dư thừa lại vẫn theo đúng mục đích mà nó được xuất ra, vỗ xuống trên người anh, Trần Gia Bảo giống như một vì sao rơi, ngổn ngang ngã xuống dưới nền đất, sau khi nổ ra một tiếng “Ầm” vang dội thì mặt đất cũng bị xé rách trong nháy mắt, từng khe hở bị tách ra dài đến mấy mét.
“Gia Bảo…” Tần Thanh Nhã kêu lên một tiếng, muốn chạy tới nhưng lại bị Diêu Hoa Mộng lanh tay lẹ mắt, vội vàng kéo lại, cô ta nôn nóng la lên: “Cô đừng có qua đó, cô có đi qua cũng chỉ làm tăng thêm phiền phức cho anh ấy mà thôi.”
Tần Thanh Nhã ngừng bước chân lại, nhưng trong mắt đã xuất hiện một tầng hơi nước.
Trần Gia Bảo đột nhiên xoay người nhảy bật lên, đứng thẳng tại nơi đó, mặc dù nhìn có chút chật vật nhưng mà cũng không bị thương.
Vân Bá Hùng lướt theo chiều gió hạ người xuống vị trí đối diện, cách Trần Gia Bảo khoảng hai mét, dáng vẻ kiêu ngạo, giống như bề trên nói với kẻ dưới: “Như thế nào?”
“Bình thường thôi.” Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng, trong mắt hiện lên thần thái phấn chấn, tự tin nói: “Tôi vẫn chỉ có một câu nói kia, giao viên ngọc Nguyệt Hoa ra, tôi sẽ tha cho ông một mạng.”
Kiên cường bất khuất, chấn động bốn phương!
“Đang đứng trước một cường giả Tông Sư hậu kỳ thế mà Trần Gia Bảo vẫn dám nghênh ngang khoác lác như vậy, đúng là nói khoác mà không biết ngượng, tôi thấy Trần Gia Bảo điên rồi đấy.” Bùi Tuệ Lâm lắc đầu khẽ cười, vẻ khinh miệt vô cùng rõ ràng.
Không chỉ Bùi Tuệ Lâm mà mọi người ở đây cũng cảm thấy Trần Gia Bảo đang khoác lác, thậm chí có người còn hoài nghi Trần Gia Bảo bị tâm thần, chỉ có Tần Thanh Nhã là nắm chặt hai tay trước ngực, cầu nguyện cho Trần Gia Bảo.
Vân Bá Hùng hơi nhíu mày, trong tiềm thức ông ta cho rằng Trần Gia Bảo không nói khoác, nhưng ông ta lại không nghĩ ra được Trần Gia Bảo sẽ thắng ông ta bằng cách nào khi mà thực lực hai bên chênh lệch đến vậy. Vân Bá Hùng giễu cợt lắc đầu, trịch thượng nói: “Họ Vân tôi đây cũng muốn xem rốt cuộc cậu có bản lĩnh gì mà dám phổng mũi như vậy.”
Trần Gia Bảo nở nụ cười, ánh mắt tự tin mà kiên định, đột nhiên anh chỉ ngón trỏ lên trời, cao giọng nói: “Dùng một chiêu để quyết định sống chết của tôi và ông, thế nào?”
Lời nói ấy như đã dội một trận sấm dữ xuống, khiến mọi người phải khiếp sợ không thôi!
“Cái gì? Trần Gia Bảo muốn dùng một chiêu để đánh bại cường giả Tông Sư hậu kỳ ư, anh ta điên rồi à?”
Việc này hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người.
“Đúng là tự tìm đường chết!” Bùi Tuệ Lâm cười một cách đầy khinh rẻ, giễu cợt nói: “Chú Vân đã tạm thời có thực lực Tông Sư hậu kỳ khi sử dụng bí pháp Nguyệt Hoa Châu, Trần Gia Bảo à, thế mà anh lại muốn chỉ dùng một chiêu để đánh bại chú Vân. Chậc chậc, xem ra cậu Trần nổi tiếng khắp tỉnh Hòa Bình đây chẳng qua chỉ là một kẻ tâm thần thôi.”
Trần Gia Bảo nhìn cô ta một cái, khẽ cười, hoàn toàn không để cô ta vào mắt.
Bùi Tuệ Lâm tức khắc nổi đóa.
Vân Bá Hùng nhíu chặt mày, ông ta có thể cảm giác được sự tự tin phát ra từ trong xương Trần Gia Bảo, anh không hề phô trương thanh thế.
Ông ta hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Cũng tốt, dù sao bí pháp Nguyệt Hoa Châu cũng có thời hạn, mày muốn quyết định thắng hay bại chỉ bằng một chiêu thì vừa hay hợp ý tao. Chiêu tiếp theo tao sẽ dốc sức thi triển, hôm nay để tao giúp mày mở rộng tầm mắt, xem một kích toàn lực của cường giả Tông Sư hậu kỳ kinh khủng đến mức nào!”
Dứt lời, Vân Bá Hùng hét lớn một tiếng, chân khí trong cơ thể quay cuồng lên toàn bộ, áo quần không gió mà tự phần phật không ngừng, khí thế cuồng bạo quanh người không ngừng lên cao như từ vô hình hóa thành thực chất, đè ép mọi người không thở nổi.
Một kích cuối cùng của Vân Bá Hùng, tuyệt đối không thể coi thường!
Sắc mặt mọi người xanh mét, ai nấy đều có cảm giác như bị tầng mây đen dày đè nát.
Trần Gia Bảo đứng cách Vân Bá Hùng năm mét, dù nét mặt đã trở nên nghiêm túc hơn nhưng vẫn tự tin như cũ, dù chỉ mặc quần cộc dài, đi dép nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời rực rỡ. Anh cao giọng nói: “Vân Bá Hùng, người có bí pháp không chỉ mỗi mình ông. Nhân ngày hôm nay, tôi sẽ lấy chiêu thức chân chính còn sót lại của Kiếm Tiên – Trảm Nhân Kiếm, ba kiếm thiên-địa-nhân để đánh bại song chưởng vô địch của ông, cho ông biết thế nào gọi là ếch ngồi đáy giếng!”
Trần Gia Bảo quát to lên một tiếng, tay phải bóp kiếm quyết, không hề giữ lại chân nguyên quanh mình mà dồn hết vào đầu ngón tay, tức khắc trên kiếm chỉ hiện ra vầng sáng đỏ rực, hình thành một khí kiếm màu đỏ dài mười xăng-ti-mét!
Thân kiếm không chất mà hữu hình, xung quanh thân kiếm nhỏ dài thấp thoáng có sấm sét chạy dọc như đang ẩn chứa năng lượng có thể hủy diệt cả đất trời.