Bùi Thanh Phong thốt ra mấy câu tâng bốc mượt mà để Trần Gia Bảo nhìn lại thân phận mình, không làm khó Bùi Tuệ Lâm.
“Mặc dù Bùi Tuệ Lâm không biết giữ mồm, kiêu căng tự đại, tự cho là đúng, vẻ ngoài xấu xí, còn là màn hình phẳng, nhưng tôi thật sự chưa làm khó gì cô ta…” Trần Gia Bảo cong môi thành một nụ cười nghiền ngẫm. Anh ta nhìn Bùi Tuệ Lâm, Bùi Tuệ Lâm quả nhiên đã bốc lửa giận phừng phừng, nhưng lại không dám nổi điên với Trần Gia Bảo, chỉ đành oán thầm, thăm hỏi sức khoẻ của mười tám đời tổ tông nhà anh.
“Vậy thì cảm ơn anh Trần đã độ lượng bỏ qua.” Bùi Thanh Phong cười thoải mái, không hề nghe ra được chút tức giận nào.
“Mặc dù tôi không làm khó Bùi Tuệ Lâm, nhưng mà…” Trần Gia Bảo nói tới đây thì đột nhiên dừng lại, sau đó lại nói tiếp: “Nhưng mà có một anh bạn tên là Nhạc Minh Hải bị tôi chém cho một kiếm vì nói năng lỗ mãng, lảm nhảm quá nhiều. E là sau này anh ta chỉ có thể im lặng mãi mãi mà thôi.”
Bùi Thanh Phong lại im lặng lần nữa. Im đến nỗi Trần Gia Bảo có thể hình dung ra cái mặt đang cau mày phẫn nộ của Bùi Thanh Phong.
Một lát sau, Bùi Thanh Phong cười bảo: “Thế thì hết cách rồi. Người tầm thường trên cõi đời này luôn thích nói nhảm nhiều, cậu Trần cũng là có lòng giúp đời mà thôi, không sao không sao.”
Nụ cười trên môi Trần Gia Bảo càng rõ ràng, anh tiếp tục nói: “Vậy thì tốt quá. Mà vẫn còn một người được mệnh danh là “Song chưởng vô địch” đấy. Thực lực ông ta rất tốt, nhưng mà lúc quyết đấu với tôi, ông ta bất cẩn bị tôi chém mất một cánh tay rồi. Đáng thương, đáng buồn, cũng đáng tiếc.”
Nghe Trần Gia Bảo nói vậy, Bùi Thanh Phong không nén nổi lửa giận nữa, anh ta gằn từng chữ bằng giọng nói lãnh lẽo, chết chóc: “Trần Gia Bảo, mày dám.”
“Ha!” Trần Gia Bảo cất cao tiếng cười, anh hăm hở đáp: “Trần Gia Bảo tôi đội trời đạp đất, có gì không dám? Bây giờ, Bùi Tuệ Lâm với Vân Bá Hùng đều ở trong tay tôi, nếu anh không muốn họ xảy ra chuyện thì mai hãy sai người tới suối nước nóng Ninh Bình Huyền ở thôn Đông Các đón họ. Ngoài ra, anh phải chuyển vào thẻ của tôi mười bảy tỷ. Anh đừng hiểu lầm nhé, tôi chủ động thả Vân Bá Hùng, còn mười bảy tỷ kia là giá mua mạng của em gái anh. Trong mắt tôi, chỉ đáng cái giá ấy. Nếu không phải vì thân phận của em gái anh thì trả giá cô ta bốn trăm nghìn đã là quá lắm rồi, không thể nhiều hơn nữa.”
“Được, tôi sẽ nhớ. Mong rằng sau này có thời gian, tôi có thể xin cậu Trần chỉ dạy đôi chiêu.” Bùi Thanh Phong đè nén lửa giận của mình. Nếu không phải còn đang nói chuyện điện thoại, có lẽ anh ta đã ném thẳng di động đi vì tức.
“Sẽ có cơ hội thôi.” Trần Gia Bảo cười đắc ý nói: “Sau này, tôi sẽ đích thân đến tỉnh Phú Thọ. Mong rằng đến lúc đó, tỉnh Phú Thọ không làm tôi thất vọng.”
Sau khi nói xong, Trần Gia Bảo quăng chiếc điện thoại Iphone 8 lại cho Bùi Tuệ Lâm.
“Trần Gia Bảo, anh… anh khốn khiếp, có chỗ nào của bà không đáng bốn trăm nghìn.” Bùi Tuệ Lâm nổi đoá, cô ta chắc là kẻ đầu tiên tủi thân vì tiền chuộc quá ít.
“Ố ồ, cô trị giá bốn trăm nghìn được chưa? Có phải chuyện lớn gì đâu?” Trần Gia Bảo liếc Bùi Tuệ Lâm, cười khinh miệt một tiếng, rồi xoay người đi về phía Tần Thanh Nhã.
Mặt Tần Thanh Nhã lập tức đỏ bừng. Trong lòng cô tràn đầy hồi hộp và mong đợi.
Đến bên Tần Thanh Nhã, trước con mắt nhìn chăm chăm của bao người, Trần Gia Bảo nắm tay cô đi vào khách sạn một cách rất tự nhiên. Chẳng qua mới đi được hai bước, anh lại đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Bùi Tuệ Lâm nổi giận đùng đùng, nâng bàn tay ngọc ngà của Tần Thanh Nhã lên cười nói: “Thấy không, đây mới là vô giá này, còn cô ấy, nhiều lắm là bốn trăm nghìn.”
Tần Thanh Nhã xấu hổ đỏ mặt, nhưng trong lòng cô lại đong đầy ngọt ngào.
Trần Gia Bảo cười, nắm tay Tần Thanh Nhã bỏ đi. Mọi người xung quanh nhìn Trần Gia Bảo với ánh mắt được lấp kín bằng sự kính nể.
Đây chính là kẻ thống trị một nửa thế giới ngầm của tỉnh Hòa Bình, chặt đứt tay phải Vân Bá Hùng chỉ với một đường kiếm, đồng thời tống tiền cả Bùi Thanh Phong!
“Qua một trận này, tôi nghĩ không chỉ một nửa, mà sau này toàn bộ thế giới ngầm của tỉnh Hòa Bình đều sẽ phải phủ phục dưới chân anh Trần. Ôi chao, anh Trần còn trẻ mà đã có bản lĩnh và thành tựu lớn như vậy. Đúng là chẳng ai sánh bằng!”
Kinh Đại Vĩ thở dài, vừa khiếp sợ vừa kính nể.
Diêu Hoa Mộng càng cô đơn hơn, vậy nên không hề phát hiện ánh mắt nhìn Trần Gia Bảo của Lam Di Lan đứng cạnh mình đã bắt đầu chứa chút hứng thú và tình cảm.
Sau khi Trần Gia Bảo và Tần Thanh Nhã rời đi, mọi người cũng tản dần ra.
Dưới ánh trăng, chỉ còn lại hai người Bùi Tuệ Lâm và Vân Bá Hùng!
Vân Bá Hùng nhặt cánh tay bị chém của mình lên. Bóng ông ta được ánh trăng kéo dài, trông tịch mịch mà thê lương.
“Trần Gia Bảo, tên khốn khiếp! Tao hận mày, tao hận mày!”
Bùi Tuệ Lâm cắn môi dưới, rưng rưng nước mắt. Cuối cùng hết nhịn nổi, cô ta ngồi rạp xuống đất, ôm đầu khóc toáng.