Mặc dù Hàn Đông Vy không biết lý do vì sao Trần Gia Bảo lại đi lên tỉnh thành, nhưng khi cô nhìn thấy nét mặt của Trần Gia Bảo thì cô cũng biết chuyện này nhất định rất khó giải quyết, thế nên cô cũng không muốn để Trần Gia Bảo có mối lo về sau. Cô không muốn để Trần Gia Bảo có mối lo về sau.
Khóe miệng của Trần Gia Bảo khẽ cong lên tạo nên một cụ cười dịu dàng, anh đưa tay ra mà nhẹ nhàng nhéo cái mũi tinh xảo của Hàn Đông Vy, anh cười nói: “Giao cho em là anh thấy yên tâm rồi, chờ sau khi công ty chính thức được bước vào hoạt động thì em cũng xem như là CEO kiêm bà chủ rồi.”
“Có thật không, Gia Bảo anh đây thật sự để người ta làm CEO sao?” Sâu trong đôi mắt của Hàn Đông Vy thoáng toát lên vẻ sáng lạn, cô chủ động đứng lên, bước tới chỗ anh mà tặng anh một nụ hôn ngọt ngào thật lâu: “Thế thì được, người ta sẽ đích thân lo liệu chuyện này, chờ khi tất cả đã bước vào nề nếp thì người ta sẽ từ chức ở tòa nhà thương mại Hòa Bình ngay, sau đó toàn tâm toàn ý làm việc cho Gia Bảo.
Đến khi đó, người ta sẽ dâng hiến toàn bộ bản thân mình cho anh.”
Trần Gia Bảo biết Hàn Đông Vy rất yêu anh, trong lòng anh không khỏi cảm thấy cảm động, ngay sau đó anh chuyển cho Hàn Đông Vy một tỷ rưỡi để cô có thể lựa chọn địa điểm mở công ty, mở xưởng sản xuất thuốc, mời chào nhân tài và tạo các mối quan hệ từ trên xuống dưới để góp vốn với công ty.
Chờ đến sau khi giao xong việc, vì Hàn Đông Vy còn việc cần phải làm, thế nên Trần Gia Bảo vừa định rời khỏi phòng làm việc của cô.
Đột nhiên, dường như Hàn Đông Vy nhớ ra một chuyện gì đó, cô nghiền ngẫm một chút rồi cười nói: “Gia Bảo, anh được sắp xếp với Chu Linh Hoa, dung mạo của cô ấy thế mà quá xinh đẹp, lại còn có một đôi mắt động lòng người, ngay cả em còn bị lung lay nữa mà.”
“Thế nào, cô gái nhỏ Vy Vy của anh đang ghen sao?” Trần Gia Bảo giả vờ bày ra dáng vẻ “hung hăng” rồi anh chợt đưa tay ra mà vòng qua sau lưng cô, vỗ nhẹ lên vị trí đang cong lên mà phát ra tiếng “bốp”.
“A.” Hàn Đông Vy kêu lên một tiếng, ngay sau đó gò má của cô bắt đầu đỏ bừng bừng, khuôn mặt chưa đầy nét gợi tình, đôi mắt cô tựa như có thể nhỏ ra nước vậy, cô nỉ non: “Gia Bảo…”
Trần Gia Bảo có cảm giác phần bụng dâng lên một cổ lửa nóng, chỉ sợ ở lại sẽ xảy ra chuyện nên anh đã hôn lên đôi môi anh đào của Hàn Đông Vy rồi anh nhanh chóng bước ra ngoài. Vừa mới ra tới cửa thì anh lại đụng phải Lưu Bảo Châu, chỉ thấy sắc mặt của Lưu Bảo Châu đỏ ửng, vẻ mặt cô ấy có chút bối rối, cô gấp gáp nói: “Ngài… Ngài Trần, ngài và tổng giám đốc Hàn đã bàn xong chuyện làm ăn sao?”
Không cần phải nói nhiều, nhất định là Lưu Bảo Châu đã ở bên ngoài nghe lén hai người họ.
Dĩ nhiên Trần Gia Bảo cũng không có kiến thức như cô ấy vậy, anh hỏi: “Văn phòng làm việc của giám đốc marketing Chu Linh Hoa ở đâu?”
“A? À, giám đốc Chu, ngài cứ đi thẳng về phía trước, sau đó quẹo trái là tới phòng làm việc của cô ấy.”
Sắc mặt của Lưu Bảo Châu đỏ bừng bừng, trái tim cô đập thình thịch liên hồi.
Trần Gia Bảo gật đầu một cái, đi thẳng tới cửa phòng làm việc bên ngoài của Chu Linh Hoa, anh đang chuẩn bị bước vào thì bỗng nhiên có một người đàn ông anh tuấn thành thục đến, trên tay anh ta đang cầm bó hoa hồng, giống như đang đi đến phòng làm việc của Chu Linh Hoa vậy, anh ta tùy ý nhìn Trần Gia Bảo một cái, cũng chẳng hề để tâm gì đến anh, anh ta cao ngạo mà hỏi: “Giám đốc Chu có ở bên trong không?”
“Anh là ai?” Trần Gia Bảo cau mày lại mà hỏi anh ta, nhìn dáng vẻ của đối phương thì rõ ràng là đang ép anh ở góc tường. Tất nhiên, Trần Gia Bảo dám khẳng định chắc nịch là Chu Linh Hoa sẽ không dám phản bội anh.
Người đàn ông thành thục nhìn Trần Gia Bảo từ trên xuống dưới rồi nói: “Cậu là người mới tới đây à?
Sao lại không biết tôi là ai chứ? Tôi là giám đốc công nghiên cứu Vạn Tân Tinh, hẳn là cậu phải gọi tôi một tiếng “Giám đốc Vạn” nhỉ. Được rồi, bây giờ tôi tìm giám đốc Chu để bàn chút việc riêng, cậu chờ lát nữa rồi hãy tới lại sau.”
Vạn Tân Tinh còn tưởng rằng Trần Gia Bảo là một nhân viên bình thường làm việc ở đây nên anh ta hoàn toàn không để tâm tới Trần Gia Bảo, vừa dứt lời anh ta gõ cửa một cái rồi bước vào phòng.
Trần Gia Bảo cười nhạt một tiếng rồi đi theo sau lưng anh ta.
Bên trong phòng làm việc chỉ có một mình Chu Linh Hoa, mấy ngày không gặp mà cô đã trở nên thành thục hơn nhiều rồi, cũng đã thêm phần quyến rũ động lòng người. Trần Gia Bảo gật đầu một cái, ngay cả anh mà cũng có một chút động tâm chứ đừng nói gì đến người bình thường như Vạn Tân Tinh. Chu Linh Hoa đang ngồi làm việc trên máy vi tính, thấy có người đi tới thì cô bắt đầu ngẩng mặt lên, cô thấy Vạn Tân Tinh đanh bước tới, nhưng lại không thấy Trần Gia Bảo đang đi sau lưng anh ta. Cô cau mày lại, sự chán ghét toát lên từ trong đôi mắt cô, cô cũng lười phải nhìn Vạn Tân Tinh lần nữa, cô cất giọng giễu cợt và lạnh nhạt mà nói: “Giám đốc Vạn, tại sao anh lại tới đây? Không lễ bộ phận nghiên cứu của các anh rãnh rỗi đến vậy sao? Anh có tin tôi báo tổng giám đốc Hàn đưa xuống cho bộ phận nghiên cứu của các anh một ít nhiệm vụ nữa không?”
Vạn Tân Tinh nghe vậy mà cười phá lên, anh ta bước tới bên cạnh Chu Linh Hoa rồi tặng cô bó hoa hồng mà anh ta đang cầm trên tay, còn bày ra dáng vẻ ôn hòa, anh ta nói: “Linh Hoa, không phải anh đây tranh thủ thời gian rảnh rỗi trong lúc bận bịu chạy đến để gặp em một chút sao?”
Chu Linh Hoa liếc nhìn bó hoa kia một cách lạnh nhạt rồi hừ một tiếng, cô cũng không nhận lấy nó mà từ chối người xa lạ: “Giám đốc Vạn, hiện tại là giờ hành chính, tôi hy vọng anh có thể tự trọng, anh đi đi.