Nếu không thì tôi sẽ đi tìm tổng giám đốc Hàn thật đấy.”
Vừa dứt lời, Chu Linh Hoa thầm thở dài rồi than thở trong lòng cô: “Giá như… Giá như Trần Gia Bảo cũng có thể tặng mình bông hồng thì tốt biết mấy nhỉ?”
Khi cô vừa nghĩ tới điều này thì cô đã lập tức lắc đầu rồi bật cười, cô là ai chứ, chỉ là một cô tình nhân trong bóng tối thế thì làm gì có tư cách để Trần Gia Bảo tặng hoa cho cô chứ? Ngay tức khắc, ánh mắt của Vạn Tân Tinh sáng lên, anh ta còn nghĩ rằng cô bật cười là vì anh ta, vậy nên trong tức thời anh ta cảm thấy hy vọng của bản thân đã lớn hơn nhiều. Sau đó, anh ta đặt bó hoa lên bàn làm việc của Chu Linh Hoa rồi cười nói: “Linh Hoa, chờ sau khi tan tầm, hai chúng ta cùng nhau đi ăn tối đi, anh mới biết có một phòng nấu đồ ăn tây vừa mới mở ở trong khi trung tâm thành phố đấy, hơn nữa hương vị ẩm thực của nước Pháp cũng vô cùng tinh tế, em có muốn đi ăn thử cùng anh không?”
Chu Linh Hoa không kìm được mà nhíu mày lại, lần đầu tiên cô cảm thấy Vạn Tân Tinh sao mà mặt dày đến như thế rồi? Trong lòng của cô tràn ngập sự chán ghét đối với anh ta.
“Người anh em, anh không nghe cô ấy nói anh nên đi đi hay sao?”
Bất thình lình, giọng nói mang đầy sự lười nhác của Trần Gia Bảo cất lên từ sau lưng của Vạn Tân Tinh. Làm sao mà Chu Linh Hoa lại không nhận ra được giọng nói của Trần Gia Bảo chứ, cô nhất thời cảm thấy sửng sốt một chút. Ngay sau đó, nét mặt cô hiện lên vẻ vui mừng và kinh ngạc, trong mắt cô tràn ngập niềm vui sướng. Lúc này Vạn Tân Tinh cau mày lại, lúc này anh ta mới chú ý đến sự tồn tại của Trần Gia Bảo, anh ta lạnh lùng hỏi anh: “Ai cho cậu bước vào đây? Còn không mau đi ra ngoài, cậu mà dám đắc tội với tôi thì cậu có tin tôi đuổi cậu ra ngoài không?”
Ánh mắt Vạn Tân Tinh lần nữa sáng ngời, từ sau khi gặp được Chu Nhược Hoa vài ngày trước, anh ta liền điên cuồng triển khai kế hoạch theo đuổi, nhưng đã bao giờ anh ta nhìn thấy nụ cười duyên dáng thế này của Chu Nhược Hoa đâu? Lúc này thiếu chút nữa là bị mê hoặc đến thần điên bát đảo.
Anh ta vẫn nghĩ bản thân mình ‘oai hùng’ lắm, có thể làm cho Chu Nhược Hoa có hảo cảm với anh ta.
Nghĩ tới đây nên khi đối mặt với Trần Phi Vũ anh ta càng vênh váo tự đắc, anh ta cười lạnh nói: “Tôi cảnh cáo anh một lần cuối cùng, anh lập tức cút khỏi đây, nếu không thì hậu quả anh không gánh nổi đâu.”
“Ngu ngốc, hàn mộ thanh sao lại tuyển một người thế này chứ?” Trần Phi Vũ âm thầm lắc đầu, thấp giọng tự hỏi.
Vạn Tân Tinh hoàn toàn không nghe được lời Trần Phi Vũ nói, anh ta còn nghĩ rằng Trần Phi Vũ đã chịu nhận sai rồi nên đắc ý cười nói: “Tôi đếm đến ba, nếu như anh vẫn không đi thì anh liền có thể thu thập đồ đạc, bắt đầu tìm một công việc mới được rồi đó.”
“Vô tri.” Trần Phi Vũ cười khinh miệt.
“Thằng nhóc kia, mày nói cái gì?” Vạn Tân Tinh sửng sốt một chút, sau đó liền giận tím mặt.
“Tôi nói anh là đồ ngu ngốc.” Trần Phi Vũ cười lạnh một tiếng rồi nói: “Sau này anh có thể vĩnh viễn rời khỏi cao ốc thương mại – mậu dịch Minh Tề rồi.”
Vừa dứt lời thì Trần Phi Vũ đột nhiên vươn tay, giống như xách một con gà con mà nắm lấy cổ áo Vạn Tân Tinh xách lên đi về phía cửa.
Vạn Tân Tinh cảm thấy cả người mềm nhũn, một chút sức lực cũng không dùng được, sắc mặt anh ta thoáng chốc liền trở nên xanh mét, dưới tình huống này anh ta vẫn nghĩ Trần Phi Vũ có yêu pháp, dưới sự khủng hoảng anh ta chỉ có thể ‘hung tợn’ uy hiếp: “Thằng nhóc này, mày mau thả tao xuống, mày có tin tao sẽ tố cáo mày với tổng giám đốc Hàn không?”
Sự khinh thường trên mặt Trần Phi Vũ càng thêm rõ ràng, anh thuận tay ném anh ta ra khỏi cửa làm anh ta lăn mấy vòng trên hành lang, nhất thời thu hút không ít sự chú ý của những nhân viên đang đi trên hành lang, bọn họ đều kinh ngạc hô lên một tiếng. Nhưng mà sau khi thấy là Trần Phi Vũ, bọn họ đều nhớ Trần Phi Vũ là bạn trai của hàn mộc thanh nên nhất thời đều ngậm miệng không dám nói gì.
“Anh…anh dám làm càn như vậy, được được được, tôi đây sẽ đi tìm tổng giám đốc hàn mộc thanh để cho cô ấy khai trừ anh!” Vạn Tân Tinh ngã trên mặt đất đầy chật vật, anh ta chỉ về phía Trần Phi Vũ,sắc mặt phẫn nộ.