“Nhớ lấy, nói với tổng giám đốc hàn tôi tên là Trần Phi Vũ.”sắc mặt Trần Phi Vũ khinh miệt, ‘phanh’ một tiếng, xoay người đóng cửa lại.
Những người quen biết Trần Phi Vũ ở xung quanh đều biết Vạn Tân Tinh đã chọc phải ông chủ, sắp gặp phải tai ương đến nơi rồi nên đều lộ ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa.
“Anh chờ đó cho tôi!” Vạn Tân Tinh nặng nề ‘hừ’ một tiếng, anh ta bò từ dưới đất dậy rồi nổi giận đùng đùng đi về phía phòng làm việc của hàn mộc thanh.
Những nhân viên xung quanh không ít người âm thầm lắc đầu, Vạn Tân Tinh đến trước mặt tổng giám đốc hàn tố cáo trần phu vũ, vậy không phải là lão thọ tinh thắt cổ sao*, ngại sống quá lâu sao?
*lão thọ tinh thắt cổ: tương tự với câu Tự bê đá đập chân mình.
Trong văn phòng của quản lý doanh tiêu chỉ còn thừa lại hai người Trần Phi Vũ và Chu Nhược Hoa.
Trần Phi Vũ vừa mới đóng cửa thì Chu Nhược Hoa đã lập tức đứng dậy, trên mặt mang theo vẻ khẩn trương và thấp thỏm không yên, cô ta vội vàng giải thích: “phi vũ, anh…anh đừng hiểu lầm, Vạn Tân Tinh mặc dù theo đuổi em, nhưng từ trước đến giờ em chưa từng cho anh ta sắc mặt tốt…”
Trong lòng Chu Nhược Hoa căng thẳng muốn chết, cô ta rất rõ ràng bản thân mình chỉ vừa tốt nghiệp cấp ba mà đã có thể bước một bước lên tận trời, đến Tề Minh làm quản lý doanh tiêu đều là nhờ Trần Phi Vũ cho cả.
Trần Phi Vũ có thể cho mình một bước lên thiên đường, đồng thời cũng có thể vứt mình xuống địa ngục ngay tức khắc!
Trần Phi Vũ cười nhẹ một tiếng, trong mắt anh lộ ra tia sáng u tối, anh đi đến trước mặt Chu Nhược Hoa, vươn ngón trỏ qua nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi anh đào đỏ hồng của Chu Nhược Hoa, cười nói: “Em không cần phải giải thích gì cả, trung thành là bởi vì lòng phản bội chưa đủ mạnh, tôi tin rằng em vĩnh viễn đều không có cơ hội phản bội tôi đâu.”
Trần Phi Vũ rất tự tin, hơn nữa anh cũng có bản lĩnh để tự tin.
“phi vũ, cho dù lòng phản bội có đủ hay không thì nhược hoa vĩnh viễn cũng sẽ không phản bội anh đâu, nhược hoa…nhược hoa vĩnh viễn đều là người phụ nữ của anh.” Chu Nhược Hoa lắc lắc đầu, si mê nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta đỏ bừng, như ma xui quỷ khiến mà vươn đầu lưỡi chủ động liếm đầu ngón tay Trần Phi Vũ.
Ý cười trên khóe miệng Trần Phi Vũ càng đậm, anh thu tay rồi nhẹ nhàng nâng cằm cô ta lên, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống mà nhìn cô ta, cười nói: “Hy vọng em sẽ vĩnh viễn ghi nhớ câu nói này.”
Đột nhiên hốc mắt Chu Nhược Hoa đầy nước, quyến rũ đa tình, nhếch lệnh một nụ cười đầy cám dỗ: “phi vũ, tối nay…tối nay người ta có thời gian.”
Câu này, là ám chỉ trắng trợn.
Trần Phi Vũ đang chuẩn bị trả lời thì đột nhiên bên ngoài hành lang lại vang lên tiếng giày cao gót dồn dập.
“Có người đến rồi.” Trần Phi Vũ lập tức buông Chu Nhược Hoa ra.
Chu Nhược Hoa âm thầm thở dài, trong lòng là một trận mất mác.
Trên hành lang, Vạn Tân Tinh đang đi cùng với Lưu Thấm Thấm, hai người trực tiếp đi về phía phòng làm việc của Chu Nhược Hoa.
Thì ra sau khi Vạn Tân Tinh đến phòng làm việc của hàn mộc thanh thì cũng không nói ra tên của Trần Phi Vũ, anh ta chỉ nói mình đi tìm Chu Nhược Hoa bàn bạc chuyện công việc, kết quả là bị một nhân viên bình thường đánh.
hàn mộc thanh mặc dù khó hiểu vì sao một nhân viên bình thường lại dám đánh Vạn Tân Tinh, nhưng cô ta cũng không nghĩ nhiểu liền để Lưu Thấm Thấm cùng anh ta đi đến phòng làm việc của Chu Nhược Hoa, xem xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
“Thư kí Lưu, nhân viên làm thêm mới đi làm bây giờ thật sự là quá kém, một chút tố chất cũng không có, phải trừng phạt nghiêm khắc mới được. Không những phải khai trừ mà còn phải báo cảnh sát, kiện anh ta tội cố ý đả thương người khác!”
Lưu Thấm Thấm không nói năng gì, cô ta chỉ thầm liếc mắt một cái. Cô ta biết Chu Nhược Hoa là người do Trần Phi Vũ sắp xếp vào, cũng biết vừa nãy Trần Phi Vũ đi đến phòng làm việc của Chu Nhược Hoa.
“Lẽ nào người đánh Vạn Tân Tinh một trận là Trần Phi Vũ sao? Điều này ngược lại thì cũng thích hợp với phong cách làm việc của anh Trần.”
Lưu Thấm Thấm càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng nên liền vô thức bước đi nhanh hơn, còn chủ động kéo xa khoảng cách với Vạn Tân Tinh, sắc mặt cô ta cũng lạnh lùng hơn rất nhiều.
Mặc dù cô ta chỉ là một thư kí, nhưng cả tập đoàn thương mại Minh Tề đều biết Lưu Thấm Thấm là tâm phúc chân chính của tổng tổng giám đốc Hàn, Vạn Tân Tinh mặc dù là tổng giám đốc bộ phận phát triển nhưng khi đối diện với Lưu Thấm Thấm cũng phải giữ ba phần tôn trọng với cô ta.
Vạn Tân Tinh nhạy bén phát hiện thái độ của Lưu Thấm Thấm không đúng lắm, nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều.
Đến trước cửa phòng làm việc của Chu Nhược Hoa, Lưu Thấm Thấm thở mạnh ra một hơi rồi mới đẩy mở cửa, nhất thời trong lòng cô ta kinh ngạc vô cùng, lộ ra vẻ mặt quả nhiên là thế, còn mặc niệm giúp Vạn Tân Tinh nữa.