Rất nhanh, Trần Phi Vũ đã đi đến bên cạnh tên cướp, rút hai cây kim bạc ra.
Những việc tiếp theo sau đó thì cũng không cần Trần Phi Vũ phải xử lý nữa, tài xế đếm số hành khách trên xe, đi tìm vài sợi dây thừng trói ba tên cướp kia lại, định khi đến tỉnh thành thì giao cho đồn công an.
Trần Phi Vũ quay lại ngồi tại vị trí của mình, ánh mắt bình thản, bịt mắt tĩnh lặng.
Đoàn Thi Dương ngồi ngay bên cạnh, tò mò nhìn kỹ Trần Phi Vũ, nhiều lần muốn chủ động mở miệng nói, nhưng lại nghĩ đến lúc trước luôn coi thường Trần Phi Vũ, trong lòng lại cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Sắc mặt Liễu Diệp Chu tốt hơn một chút, trong lòng anh ta có chút hoài nghi, Đoàn Thi Dương đối với Trần Phi Vũ đã có chút cảm tình.
Dưới sự phẫn nộ và ghen tị, anh ta đứng vọt dậy, lớn giọng trách móc Trần Phi Vũ: “Trần Phi Vũ, anh có ý gì vậy?”
Trần Phi Vũ trừng mắt nhìn, cau mày nhẹ.
Lúc này, thu hút hết sự chú ý của mọi người nhìn qua, đến Đoàn Thi Dương cũng bị doạ một phát, kinh ngạc: “Diệp Chu, cậu đây là làm gì vậy?”
Liễu Diệp Chu lạnh lùng cười một tiếng, đột nhiên chỉ về Trần Phi Vũ, lớn giọng nói: “Trần Phi Vũ, rõ ràng là anh có năng lực giải quyết hết mấy tên cướp đó, tại sao lại không ra tay ngay từ lúc đầu, cứ phải đợi sau khi mấy tên cướp kia lấy hết tiền của mọi người đi anh mới nhảy ra giả làm anh hùng? Anh là đang muốn nhận được sự tôn kính của mọi người à, hay là muốn giở trò anh hùng cứu mỹ nhân ra trước mặt Thi Dương?
Thậm chí, tôi còn nghi ngờ ba tên cướp này chính là đồng bọn của anh, nếu không thì, người bình thường sao có thể hạ được ba con người to lớn có mang súng kia, anh nghĩ rằng Liễu Diệp Chu tôi là cậu nhóc ba tuổi hay sao? Tôi khinh, anh thật sự là tiểu nhân vô liêm sĩ.”
Lời này vừa nói xong, không ít người trong xe bắt đầu thì thầm, cảm thấy lời của Trần Phi Vũ nói cũng có vài phần hợp lý.
Dù gì, Trần Phi Vũ dùng kim bạc khống chế mấy tên cướp, nghĩ thế nào cũng thấy quá là huyền ảo, không chân thực một chút nào.
Đoàn Thi Dương nhíu mày nhẹ, tuy là thái độ của Liễu Diệp Chu rất quá đáng, nhưng lời anh ta nói cũng không phải không có lý.
“Sớm không ra tay, muộn không ra tay, lại đúng vào lúc tên cướp đó đến trước mặt tôi lại ra tay, chẳng lẽ nào, Trần Phi Vũ thật sự thông đông với mấy tên cướp đó, muốn làm một trận anh hùng cứu mỹ nhân sao?”
Đôi mắt Đoàn Thi Dương nhìn về phía Trần Phi Vũ, tràn đầy sự nghi ngờ.
Trần Phi Vũ lắc đầu cười nhẹ, vẻ mặt coi thường, có điều không nói lời nào.
Liễu Diệp Chu còn cho rằng Trần Phi Vũ bị mình nói trúng rồi, đắc ý tiếp: “Trần Phi Vũ, bây giờ anh còn gì để nói nữa không?”
“Ếch ngồi đáy giếng.” Trần Phi Vũ nói nhỏ.
Sắc mặt Liễu Diệp Chu thay đổi, giận dữ hét lên: “Anh nói cái gì?”
Trần Phi Vũ từ từ đứng lên, nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng nhìn vào Liễu Diệp Chu, ánh mắt khó chịu, sắc thái kiêu ngạo, lạnh lùng nói: “Cậu phải làm cho rõ, tôi không phải bố cậu, cũng không phải ông nội cậu, càng không có nợ cậu ân tình gì, cậu bị mấy tên cướp cướp tiền, thì liên qua gì đến tôi, việc gì tôi phải ra tay cứu cậu?”
Liễu Diệp Chu bị chặn họng, lúng túng trong miệng, có một vài lời nói không ra.
Trần Phi Vũ tiếp tục lạnh lùng nói: “Cậu nghi ngờ tôi với mấy tên cướp kia là đồng bọn, cậu có chứng cứ gì không? Cậu nói tôi không có cách nào có thể hạ gục được ba tênn to lớn mang theo súng đó, hay là bản thân cậu đến kiểm tra thử xem, nhìn cho kỹ xem Trần Phi Vũ tôi có cái thủ đoạn đó hay không?”
Vừa nói Trần Phi Vũ vừa cười khinh thường, nhẹ nhàng đưa tay ra, một cây kim bạc đã kẹp sắn trên tay.
Sắc mặt Liễu Diệp Chu lại thay đổi lần nữa, vẻ mặt sợ hãi, trong vô thức đã lùi về sau hai bước, đột nhiên cảm thấy bản thân ở trước mặt Đoàn Thi Dương vô cùng mất mặt, dáng vẻ giả vờ “Hung dữ”, tức giận: “Trần Phi Vũ, anh muốn làm gì, tôi không có sợ anh đâu.”