“Ăn mặc bình thường, có vẻ gia đình thường thường, chắc trăm phần trăm lại là một tay nghèo kiết, không xứng với Thanh Hà.” Chu Linh Hoa âm thầm đánh giá.
“Lễ nghĩa không chu toàn, thần thái lười nhác, tuy khá đẹp trai nhưng lại không có gia giáo, tố chất kém.” Đây là ấn tượng đầu tiên của Tần Thanh Nhã.
Lâm Thanh Hà cười ngọt ngào, giới thiệu: “Anh Gia Bảo, để em giới thiệu chút, đây là Chu Linh Hoa, còn đây là Tần Thanh Nhã, cả hai đều là bạn thân của em.”
Tiếp theo đó, Lâm Thanh Hà tự hào ôm cánh tay Trần Gia Bảo, nói: “Anh ấy là Trần Gia Bảo, là anh Gia Bảo của tớ đấy.”
Tần Thanh Nhã âm thầm lắc đầu, tuy mới chỉ là ấn tượng đầu tiên nhưng cô nàng hoàn toàn không đánh giá cao Trần Gia Bảo.
Chu Linh Hoa càng không thèm nể mặt, nói luôn: “Thì ra anh là Trần Gia Bảo à, thật đúng là trăm nghe không bằng một thấy.”
Nụ cười trên môi Lâm Thanh Hà thoáng biến đổi.
Chu Linh Hoa như là không thấy được sắc mặt của Lâm Thanh Hà, tiếp tục đâm thọc: “Trần Gia Bảo, không biết hiện giờ anh đang làm việc ở đâu?”
Trước đó cô nàng đã biết, Trần Gia Bảo đang làm việc trong một quán ăn nhỏ, bây giờ lại cố tình hỏi như vậy chính là muốn cho Trần Gia Bảo mất mặt.
Trần Gia Bảo mỉm cười, nói: “Tôi đang làm nhân viên phục vụ ở đây.”
“À, thì ra là một người làm thuê, tôi nghĩ chắc tiền lương của anh cũng chỉ tầm chục triệu thôi phải không?” Chu Linh Hoa tiếp tục công kích.
Trần Gia Bảo sờ sờ cằm, như thể đang suy tư, rồi đáp: “Tôi chưa hỏi, nhưng tôi nghĩ chắc cũng tầm đó.”
Tần Thanh Nhã lạnh nhạt nhìn, âm thầm hừ lạnh một tiếng, lương chừng chục triệu đã nghĩ đến chuyện tán tỉnh hoa hậu giảng đường Thanh Hà nhà bọn này, đúng là cóc đòi ăn thịt thiên nga, đừng tưởng bở!
Chu Linh Hoa hơi mỉm cười, đắc ý nói: “Lương hàng tháng thấp một chút cũng không sao, chỉ cần trong nhà có tiền có thế là được, đầu năm nay, xuất hiện trải nghiệm lối sống con ông cháu cha cũng không ít, chỉ là không biết, nhà anh làm gì? Là quan lớn của chính phủ? Hay là quản lý xí nghiệp?”
Trần Gia Bảo khẽ nhíu mày, anh chắc chắn đây là lần đầu tiên mình gặp mặt các cô ấy, hơi không hiểu tại sao các cô ấy lại cố ý nhắm vào anh?
Trần Gia Bảo lạnh nhạt nói: “Không đúng cả, từ nhỏ tôi đã là trẻ mồ cô.”
Nói tới đây, tuy tâm trí Trần Gia Bảo cứng như sắt đá, cũng không tránh khỏi lộ vẻ cô đơn.
Lâm Thanh Hà liền ngay lập tức cầm lấy tay Trần Gia Bảo, đau lòng nói: “Anh Bảo, anh yên tâm, về sau em chính là người nhà của anh.”
“Được.” Trần Gia Bảo cười đầy vẻ cưng chiều.
Lâm Thanh Hà cũng cười lại, cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Đối với cô gái nhỏ Lâm Thanh Hà này, Trần Gia Bảo cảm thấy thân thiết từ tận đáy lòng, cũng chính bởi vì vậy anh mới có thể nhịn xuống khi đối mặt với châm chọc mỉa mai của Chu Linh Hoa.
Nói cách khác, nếu đúng như tính cách của Trần Gia Bảo thì đã đứng lên lật bàn từ lâu.
Thấy một màn trước mắt, Chu Linh Hoa cùng Trần Thanh Nhã sao có thể không hiểu rõ, Lâm Thanh Hà đã có tình cảm đậm sâu.
Hai cô liếc nhau đều nhìn thấy sự sững sờ trong mắt đối phương.
Tròng mắt Tần Thanh Nhã hơi di chuyển, đề nghị cùng đi ra ngoài ăn cơm, tuy rằng Lâm Thanh Hà không thích các cô nhắm vào Trần Gia Bảo, nhưng dù sao cũng là bạn thân nhiều năm liền miễn cưỡng nhận lời.
Chu Linh Hoa mở cửa một chiếc BMW màu trắng, sau khi đã ngồi lên xe, Chu Linh Hoa đắc ý khoe khoang: “Trần Gia Bảo, đây là món quà mẹ tặng cho tôi vào sinh nhật năm ngoái của tôi, tiếc là chỉ khoảng một tỷ sáu, nhưng mẹ của tôi cũng nói là đợi tôi thi đậu đại học lại đổi cho tôi một chiếc mới.”