Cô muốn nhìn thấy dáng vẻ tự ti khó coi của Trần Gia Bảo.
Nhưng cô phải thất vọng rồi, Trần Gia Bảo chỉ khẽ gật đầu, nói: “Cũng không tệ lắm.”
“Xí, cục c*t trôi sông mà tưởng mình là bông hồng Đà Lạt.” Chu Linh Hoa khinh bỉ nói.
Cô nói câu này không thèm hạ giọng cho nên bốn người bên trong xe đều nghe được.
Sắc mặt Lâm Thanh Hà trắng bệch, trên mặt đã đầy vẻ không vui, căng thẳng nhìn về phía Trần Gia Bảo.
Nhưng Trần Gia Bảo chỉ cười lại, lúc này Lâm Thanh Hà mới an tâm.
Tần Thanh Nhã liếc Chu Linh Hoa, Chu Linh Hoa liền hiểu ý, tìm đến một nhà hàng sang trọng. Mục đích không cần nói cũng biết chính là làm cho Trần Gia Bảo nhận ra rằng chênh lệch giữa anh và Lâm Thanh Hà quá lớn, làm anh biết khó mà lùi bước.
Vào lúc ăn cơm, Chu Linh Hoa liên tục châm chọc mỉa mai nhưng vẻ mặt của Trần Gia Bảo vẫn rất tự nhiên, thỉnh thoảng nói đùa với Lâm Thanh Hà, ăn uống thỏa thuê.
Chu Linh Hoa không biết làm thế nào, da mặt Trần Gia Bảo quá dày. Cô cảm thấy dường như chiêu thức do mình tích góp cả nửa ngày cuối cùng lại đánh vào không khí, vô cùng bực bội.
Trong mắt Tần Thanh Nhã cũng nặng nề, hoàn toàn biến Trần Gia Bảo thành đối thủ.
“Hừ.” Chu Linh Hoa khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, nói: “Da mặt người nào đó cũng dày quá, quả nhiên là một người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch.”
“Chu Linh Hoa, đủ rồi đấy!” Tuy tính tình Lâm Thanh Hà nhu nhược nhưng cũng không có nghĩa cô không có biết giận, vẻ mặt cô trắng bệch, nói: “Tớ giới thiệu anh Bảo cho các cậu không phải để cho các cậu châm chọc anh ấy. Nếu cậu còn tiếp tục như vậy, tớ cảm thấy sau này chúng ta không cần làm bạn với nhau nữa!”
Trần Gia Bảo hơi cảm động, không thể tưởng tượng được cô bé này có thể vì mình mà trở mặt với bạn thân.
Trên thế giới này, người đối với anh tốt như vậy trừ thầy thì cũng chỉ còn lại Lâm Thanh Hà.
Chu Linh Hoa không thể ngờ rằng Lâm Thanh Hà luôn nhu nhược vậy mà sẽ trở mặt, sững sờ tại chỗ.
Tần Thanh Nhã khẽ than một tiếng, đúng thật là một cô gái ngốc, đến ai tốt với cậu cũng không phân biệt được.
“Trần Gia Bảo, anh ra đây một chút được không, tôi có chuyện này muốn nói với anh.” Tần Thanh Nhã nhìn về phía Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo hơi mỉm cười, gật đầu đáp: “Được.”
Lâm Thanh Hà lập tức lo lắng nói: “Anh Bảo……”
“Yên tâm, cô ấy cũng không phải hổ cái, không ăn thịt anh được.” Trần Gia Bảo nhìn cô an ủi, đi ra ngoài cùng Tần Thanh Nhã.
Tần Thanh Nhã, người cũng như tên, đi ở bên cạnh cô có thể ngửi được một mùi hương nhè nhẹ thanh nhã.
Hai người đi vào một góc vắng người, Tần Thanh Nhã đi thẳng vào vấn đề, nói: “Tôi hy vọnganh có thể có tự mình hiểu ra, chủ động chia tay với Thanh Hà.”
“Ồ? Vì sao?” Trần Gia Bảo nhướn mày hỏi.
Tần Thanh Nhã kiêu ngạo ngẩng đầu, nói: “Bố của tôi là đại diện của Hội Đồng Đại Biểu trong Thành Phố, Hội Trưởng hội Nhà Văn, mẹ tôi là Cán Bộ trong Cục Công Thương, thuộc dòng dõi tri thức. Nhà Chu Linh Hoa làm kinh doanh, giá trị gần cả nghìn tỷ. Còn về phần Thanh Hà, chắc anh vẫn chưa biết thân phận của bố mẹ cậu ấy, bố cậu ấy làm việc ở tòa Thị Chính, quyền thế rất lớn. Tôi muốn anh hiểu rõ, người bên cạnh Thanh Hà vốn đã định là không phải người thường, ngay cả người theo đuổi đầu tiên – Hà Trung Sơn cũng là Chủ Tịch Hội Học Sinh ở trường, bố cũng là ông chủ Doanh Nghiệp Nhà Nước. Còn anh thì sao? Một tên mồ côi không có địa vị thân phận, không tiền không thế cho dù có cố gắng phấn đấu hai mươi năm cũng chưa chắc đạt được thành tựu như bố của Thanh Hà. Cho dù Thanh Hà có không quan tâm nhưng liệu anh có thể nhẫn tâm để cậu ấy đi với anh để sau này chịu khổ? Cho nên, tôi hy vọnganh có thể có tự hiểu lấy, chủ động giữ khoảng cách với Thanh Hà, nếu được như vậy sẽ tốt cho cả anh và cậu ấy.”